Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.Bạn đang xem: Tôi có quyền hủy hoại bản thân
Thông tin và Thể lệ cuộc thi. Xem thêm: Khóa Học Tư Vấn Giám Sát Tại Tphcm Uy Tín Tận Tâm 2021, Học Tư Vấn Giám Sát
Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/
*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại dhn.edu.vn chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.
Lần đầu tiên tôi đọc và biết đến nhà văn hiện đại Hàn Quốc Kim Young-ha là từ tập truyện ngắn “Điều gì xảy ra, ai biết…”. Tôi rất ấn tượng với bìa sách “Cành hoa đang run rẩy” nên đã tìm hiểu thông tin về tác giả, mua và đọc tập truyện ngắn ấy để rồi yêu thích chất văn của anh từ đó. Gây ấn tượng ngay từ lời giới thiệu, nhà văn Kim cho rằng anh là một con rối “không ngừng hóa thân đến chóng mặt” để tạo nên thứ văn chương vừa hư ảo vừa đầy tính hiện thực cuộc sống. Tôi đã đọc tập truyện ngắn hai lần, lần đầu là vì tò mò và bị cuốn hút bởi tính hư ảo hiện thực trong từng truyện ngắn của anh, còn lần thứ hai tôi đọc lại để chọn ra những đoạn văn yêu thích và trích dẫn lại chúng như một thói quen mỗi khi tôi đọc sách. Từ tập truyện ngắn trên, tôi tìm hiểu thêm các tác phẩm khác của Kim Young-ha và được biết anh có một cuốn tiểu thuyết mà chỉ mới đọc tựa đã gây ấn tượng: “Tôi có quyền hủy hoại bản thân”. Bìa sách tiếng Việt do Nhã Nam phát hành cũng ấn tượng không kém. Bìa được phủ bởi sắc xanh của đêm với những ánh đèn sáng từ các ô cửa sổ khu nhà cao tầng, soi chiếu một thân người vừa rơi xuống dòng sông trăng. Con người luôn luôn có thứ bản năng sinh tồn, nhưng dưới cách nhìn của tác giả thì con người đôi khi cũng có quyền được tìm đến sự kết thúc. Tuy nhiên những kết thúc mà họ chọn nhất định phải là kết thúc đẹp, như chính vẻ đẹp lãng mạn và hủy hoại toát lên từ bìa sách. Vì đã từng yêu thích phong cách văn chương của Kim Young-ha nên với tôi được đọc văn anh viết là một niềm vui sướng, cho dù anh có viết về những bi kịch của xã hội Hàn Quốc hay về những kiến thức trong các lĩnh vực tôi chưa từng nghe đến. Tôi đã đọc đi đọc lại quyển tiểu thuyết “Tôi có quyền hủy hoại bản thân” 3 lần, hai lần đầu giống với lí do của tập truyện ngắn. Còn lần thứ 3, tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn những tác phẩm được nhắc đến trong tiểu thuyết. Dù đó là một nhà thơ, một họa sĩ hay một bản nhạc tôi cũng muốn được nhìn qua thử xem nhà thơ ấy như thế nào, bản nhạc kia nghe có hay không? Mỗi lần đọc lại thấy vô cùng tâm đắc. Tại sao một cuốn tiểu thuyết viết về nỗi buồn và chết chóc lại có sức thu hút tôi đến vậy? Vì trong những nỗi buồn ấy, trong những cái chết ấy tôi cảm nhận được vẻ đẹp cứ lấp lánh tỏa sáng như bầu trời đêm đầy sao rơi. Một nhân vật xưng “tôi” vô cùng bí ẩn, bởi từ đầu tới cuối người đọc sẽ không biết “tôi” là ai, chỉ biết rằng đây là người đàn ông dẫn chuyện. Anh ta như một cuốn bách khoa toàn thư sống, am hiểu rất nhiều lĩnh vực, anh có thể nắm bắt tâm lý người khác một cách dễ dàng. Ban đầu sẽ rất nhiều người lầm tưởng về công việc mà anh đang làm, vì những thông tin dễ hướng người đọc nghĩ rằng anh là chuyên viên tư vấn tâm lý qua điện thoại. Nhưng sự thật, những cuộc trò chuyện ấy chỉ giúp anh tìm ra khách hàng của mình. Công việc lạ lùng anh đang làm là tìm đến và để cho những vị khách lựa chọn sự kết thúc cuộc đời của chính họ. Nếu công việc của thần Chết là đưa linh hồn xuống địa ngục, thì công việc của anh là giúp họ đối diện với cái chết của bản thân. Và anh sẽ được trả công bằng một số tiền đủ để anh sống thoải mái trong một thời gian dài theo đúng hợp đồng. Tôi ban đầu rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ hình dung lại có công việc như thế này. Nhưng rồi sau khi biết về nhiều vụ tự sát thì tôi suy nghĩ khác đi. Có những người tự cảm thấy bản thân đã sống đủ cuộc sống của mình, nên họ không còn muốn sống tiếp nữa và họ chọn cho mình một kết thúc. Tôi không biết câu chuyện của họ, không hiểu những điều họ đã trải qua nên không phán xét, tôi chỉ chấp nhận. Nếu họ có đủ điều kiện để tìm một người ở bên, thấu hiểu và không phán xét họ như anh người dẫn chuyện thì đó là quyền và mong muốn tự nhiên. Bởi cho dù là lựa chọn sự sống hay cái chết đều không phải quyết định dễ dàng. Cá nhân tôi nể phục những con người chấp nhận tiếp tục sống cuộc đời của họ dù bản thân họ đã trải qua những nỗi đau không thể chữa lành. Nhưng tôi nể phục hơn những người quyết định kết thúc cuộc sống bằng sự chuẩn bị kỹ càng và một tâm thế nhẹ nhõm. Nó như vết cứa nhẹ vào tim làm chúng ta rỉ máu và đau nhói, nó cũng đẹp như khi ta ngắm một bức tranh buồn trong nền nhạc du dương. Và tất nhiên những vị khách hàng của anh, trùng hợp lại là hai phụ nữ đẹp. Cô gái thứ nhất có nhan sắc được ví như nàng Judith trong bức tranh cùng tên do danh họa Gustav Klimt vẽ. Cô hoang dại và rực rỡ, khiến mọi người si mê nhưng lại không để cho ai nắm giữ được trái tim mình. Hai anh em C và K từ nhỏ đã xảy ra những rạn nứt tình cảm, nay lại càng vì cô mà không thể hàn gắn được. Cứ thế cô biến mất khỏi cuộc đời và bỏ lại hai người họ một cách thản nhiên như thể cô chưa từng tồn tại. Còn cô gái thứ hai là một nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng, nghệ danh Yu Mimi. Nhân vật C bảo rằng tuy cô và cô gái được ví với Judith rất khác nhau, nhưng lại có điểm gì đó giống nhau mà C chưa thể nhận ra. Tôi hiểu điều mà C không nhận ra, Judith và Mimi đều đã “sống đủ” cuộc đời mình và họ muốn được “nghỉ ngơi”. Cho nên hai cô gái ấy đã gặp cùng một người. Sau khi các khách hàng đã ra đi trong bình yên và thanh thản, nhân vật người dẫn chuyện sẽ du lịch đến một nơi nào đó và viết lại những cuộc đời thành trang sách. Đừng vội cho rằng anh muốn là một nhà văn lập dị, bởi anh chỉ thích đứng ẩn mình trong bóng tối lặng lẽ quan sát số phận tác phẩm của mình. Từng nhân vật trong “Tôi có quyền hủy hoại bản thân” được tác giả xây dựng những nét cá tính và số phận riêng biệt, góp phần tạo ấn tượng lên tâm trí người đọc. Có thể tôi dù đọc nhiều lần vẫn chưa dám khẳng định mình hiểu hết được từng lời nói, suy nghĩ và hành động của họ. Nhưng tôi cảm nhận được ngoại trừ người dẫn chuyện, thì điểm chung giữa họ là ẩn ức trong quá khứ và để lạc mất bản thân. Tất cả họ đều đang trốn tránh đối diện với con người bên trong họ. Nhưng một khoảnh khắc nào đó họ đã làm được. Tôi ấn tượng một K phóng xe như bay trong đêm tối, một Judith biến mất trong bão tuyết vào hôm sinh nhật cô, một Yu Mimi cắt phăng mái tóc dài của mình trong ngày trình diễn và cả một Evian dám thoát khỏi cuộc sống như địa ngục của cô. Chỉ có C là nhân vật chưa dám sống vì bản thân mình, anh vẫn cố bám vào con người mà số đông công nhận, để rồi nhận lấy kết thúc đầy ám ảnh. Tôi luôn khen ngợi vẻ đẹp trong tác phẩm này, vì ngoài chuyện nói về cái chết và đối diện với con người bên trong mình, nhà văn Kim Young-ha còn khéo léo kết hợp những tác phẩm và con người nổi tiếng khắp nơi trên thế giới vào tiểu thuyết. Anh nhắc đến họ một cách tự nhiên như thể anh không hề xếp đặt chúng theo ý đồ của mình. Tôi là một độc giả tò mò, tôi lại còn rất hâm mộ anh nên tôi đã tìm xem những bức tranh, nghe những bản nhạc, đọc những cuốn sách được anh nhắc tới. Tôi cảm nhận được nỗi buồn và cả sự kết thúc. Có một cái chết tôi rất ấn tượng trong tiểu thuyết này, là người nghệ sĩ biểu diễn Yu Mimi. Cô ấy đi vô định qua các đường phố và gặp được anh, cuối cùng cô đưa ra quyết định tự tử mà không vì một nguyên do nào. Cô kể cuộc đời mình cho anh nghe, anh chỉ lặng lẽ ôm cô và không nói gì. Cô bước vào bồn tắm, định cắt cổ tay nhưng không làm được. Anh bảo đó không phải là việc dễ dàng, anh hỏi cô về điều cô chưa từng làm trong đời. Sau khi hoàn thành xong việc ấy cô đã ra đi thanh thản. Cô không còn điều gì vướng bận để tiếp tục cuộc sống nữa nên cô quyết định kết thúc cuộc sống ấy, chỉ đơn giản vì trong tất cả các quyền của con người, còn bao gồm quyền sở hữu và được “hủy hoại bản thân”. Tôi hiểu vì sao mình lại tâm đắc và yêu thích cuốn tiểu thuyết này như vậy, nhưng tôi không thể lý giải điều đó được. Tôi chỉ biết rằng mình đọc chưa đủ, 3 lần hay 30 lần tôi cũng không thấu hiểu được những con người trong câu chuyện ấy, cho đến khi tôi dám đối diện với cái chết của chính mình. Tôi đã rất căng thẳng khi tham gia cuộc thi này, vì chưa bao giờ tôi công khai hình ảnh cá nhân để nhằm mục đích tăng bình chọn. Sự căng thẳng đã khiến tôi cào rách da ngón tay như một quán tính. Nếu Yu Mimi có quyền quyết định cơ thể cô ấy thì tôi cũng có quyền với cơ thể tôi, cào rách da và chịu đựng cơn đau là một điều rất đỗi tự nhiên mà không một ai có thể phán xét. Nhà văn Kim Young-ha từng bảo “khi một tác phẩm nào đó được dịch ra ngôn ngữ khác thì không còn là của tôi nữa, mà tác phẩm ấy đã trở thành một phần trong nền văn hóa nơi đất nước của ngôn ngữ dịch”. Nên xin cảm ơn dịch giả Võ Thị Lan Khanh đã chuyển ngữ rất hay từng câu văn, truyền tải được tính chất hủy hoại của tác phẩm đến với độc giả. Cô đã góp phần tạo nên một thành công khác cho “Tôi có quyền hủy hoại bản thân”. |