Cảm ơn bạn đã đến bên tôi! (Lớp 12A1-1819)
Nếu có ai đó hỏi bạn là gì của tôi, thật khó để có thể gọi tên mối quan hệ đó được. Đối với tôi bạn hơn cả một người bạn thân, hơn cả người thân trong gia đình. Tôi có một người bạn thế đấy. Người mà làm tôi cảm thấy buồn chung nỗi buồn của bạn, vui lây khi thấy nụ cười trên môi bạn. Những trưa hè đầy tiếng ve kêu làm tôi bâng khuâng nghĩ đến bạn và rồi hôm nay tôi muốn gửi những lời từ tận đáy lòng mình đến bạn.
Bạn đang xem: Cám ơn người đã đến bên tôi
Người ta vẫn thường nói gặp nhau không quan trọng là sớm hay muộn mà là đúng thời điểm, câu nói đó thật đúng với tình bạn của chúng ta cậu nhỉ! Tuy chỉ mới chơi thân với nhau năm lớp 10 nhưng tất cả những gì chúng ta đã và đang có thật đáng trân quý. Tôi vẫn nhớ những ngày đầu tiên tiếp xúc với bạn, tôi thấy chúng ta như 2 đường thẳng song song vậy đó, tôi - một thằng con trai chỉ biết đến chuyện học hành, không giỏi nói chuyện, rụt rè, nhút nhát. Tôi đã từng nghĩ nếu cho tôi sống một mình, đừng ai quan tâm đến sự tồn tại của tôi thì tốt biết mấy. Trong khi đó, bạn lại là một cậu con trai năng động, hòa đồng, sở hữu nụ cười thánh thiện và luôn được mọi người quý mến. Những tưởng chúng ta sẽ không bao giờ trở thành bạn thân được, nhưng thật may mắn thay tôi có bạn ở bên. Có lẽ tất cả nhờ công của cô giáo chủ nhiệm khi cho tôi với bạn ngồi cùng bàn nhỉ. Chắc cậu không biết đâu, những ngày đầu là khoảng thời gian dằn vặt và tự trách bản thân mình ghê gớm. Tôi ước gì mình không trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng ấy, tôi ước mình nhanh mồm nhanh miệng một chút để làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn khi nói chuyện. Tôi những tưởng cậu sẽ như những bạn khác nói tôi là một người lập dị, tự kỉ và dần xa lánh tôi. Nhưng rồi cậu vẫn cố gắng nói chuyện với tôi, cậu khơi gợi chủ đề với tôi. Nói chuyện với cậu, tôi cảm thây thật sự rất thoải mái và vui vẻ. Dần dần chúng ta lại phát hiện mình có rất nhiều điểm chung về sở thích, thói quen, hay cả những điều mình ghét. Có lẽ thời điểm đánh dấu cột mốc đầu tiên trong tình bạn của chúng ta là ngày tôi trải lòng với bạn về con người tôi và gia đình tôi - thứ mà tôi coi là một hố đen, là thứ mang đến nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Cậu luôn quan tâm đến tôi, là người ngày nào cũng mang đồ ăn sáng đi rồi mời tôi ăn chung, vì cậu biết nhà tôi ở xa, không kịp ăn sáng để đến trường. Cậu là người luôn cố gắng kiên nhẫn giảng bài cho tôi những lúc tôi không hiểu. Cậu là người sẽ luôn trông ngóng, lo lắng cho tôi mỗi lúc tôi trễ học, và sau đó sẽ là một màn khiển trách tôi vì tội đi trễ. Cậu sẽ là người sẵn sàng chép bài cho tôi những lúc tôi ốm. Tôi còn nhớ khoảng thời gian tôi bị ngã gãy chân, chính là cậu người đạp xe đến chở tôi đi học và đón tôi tan trường mặc dù nhà cậu ở rất xa nhà tôi.
Xem thêm: Giáo Án Mầm Non Chủ Đề Thơ Thỏ Bông Bị Ốm, Bài Thơ Thỏ Bông Bị Ốm
Cậu sẽ là người duy nhất quan tâm hỏi han, làm trò cho tôi cười những lúc tôi buồn. Cậu là người duy nhất tôi có thể nói chuyện hàng tiếng đồng hồ mà không hề chán, không hết chuyện. Cậu là người đầu tiên và người duy nhất tôi có thể cởi mở để nói về gia đình tôi. Bên cạnh cậu tôi cảm thấy bầu trời thật xanh, cây cối thật xanh, không khí thật thoải mái và tôi cảm giác được mình đang sống thật sự. Có những lúc tôi đã suy nghĩ: “Nếu cậu không bước vào cuộc đời tôi thì sẽ như thế nào nhỉ? Liệu tôi có tiếp tục là con người của trước kia, một đứa chỉ biết sống chui lủi trong vỏ bọc của mình?”. Và rồi tôi vừa hạnh phúc vì có cậu ở bên và cũng lo sợ rằng tình bạn đó sẽ bị đánh mất.
Dường như tình bạn đã mang ánh sáng mặt trời sưởi ấm, làm bừng sáng cuộc sống ủ dột của tôi. Bạn cho tôi biết được có một người để sẻ chia, để tin tưởng, để dựa dẫm là hạnh phúc đến nhường nào. Bạn đã giúp tôi nhận ra được mở lòng để đón nhận tình cảm của người khác và quan tâm người khác là một việc không hề khó khăn. Bạn cho tôi hiểu được, mỗi một người đều có nỗi buồn riêng và không phải ai cũng giống ai cho nên hãy sống lạc quan, ngó lơ buồn phiền và tiếp tục sống vui vẻ bởi lẽ chúng ta còn trẻ, còn cả tương lai chờ chúng ta phía trước. Thế nhưng tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng rằng tôi chẳng giúp được cậu chuyện gì cả. Những lúc tôi khó khăn, đau khổ cậu sẽ là người bầu bạn, an ủi tôi, giúp tôi vượt qua. Thế nhưng cậu tệ lắm, mỗi lúc cậu buồn thì cậu chỉ giữ mãi trong lòng thôi. Có lẽ tôi sẽ không nói được những lời tình cảm như của cậu, nhưng xin cậu hãy yên tâm, tôi sẽ là người luôn im lặng lắng nghe và giữ bí mật về những chuyện đó. Tôi muốn tôi cũng sẽ là chỗ dựa vũng chắc của cậu như vị trí của cậu trong tôi vậy đó.Và thật sự là có một chuyện tôi vẫn luôn giấu cậu đó là tôi chẳng hề biết đá bóng đâu. Những trận bóng ở cấp 2 tôi kể cho cậu, tôi chưa bao giờ được chơi cả, tôi chỉ là một khán giả từ xa mà thôi. Tôi chưa bao giờ thấy một người dễ tin lời người khác như cậu, tôi không tưởng tượng được sản phẩm do cậu tạo ra như thế nào nữa nhưng mà chắc hẳn là không bình thường một chút nào rồi.
Tớ chỉ hi vọng tình bạn của chúng ta sẽ bền vững dài lâu. Tớ sẽ không bao giờ quên cậu vì cậu chính là người bạn gắn liền với tuổi trẻ của tớ. Người cho tớ biết ước mơ và là món quà quý giá nhất mà tớ từng được nhận. Mong cậu sẽ thực hiện được giấc mơ trở thành một cầu thủ như Ronaldo trong tương lai cậu nhé!