Chào bạn Trần Nhật Dương
Ngày đầu tiên khai trường, đó là loại ngày mà lại chắc hẳn không một ai trong bọn họ có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm ni tôi đã lên lớp 8, đã thừa quen với bầu không khí học đường, nhưng quan sát lại chiếc cặp chú tôi tặng tuần trước làm tôi thêm bồi hồi, xao xuyến cùng nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu nhỏ xíu chập chững bước vào cổng trường trong tay gầy guộc nhưng đầy tình thương của bà tôi.
Bạn đang xem: Viết bài văn ngắn ghi lại ấn tượng của em trong buổi đến trường khai giảng lần đầu tiên
Ấy là loại ngày cơ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy, trời thu se se lạnh, mây bồng bềnh trôi, đó cũng là biểu hiện của một ngày khai trường đang đến, một năm học mới bắt đầu. Tôi nao nao trong tâm địa những tưởng tượng ngây thơ với trọng tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan tiền trọng. Thực ra thời gian đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường cùng cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tiền tâm, bận rộn của người lớn phần như thế nào tôi cũng đã nhận ra tất cả cái gì đó quan lại trọng. Hôm nay bà sẽ là người đưa tôi đến trường, bố mẹ tôi công tác xa nên không thể đưa tôi đi được, nhưng nghe bà tôi nói bố mẹ tôi cũng háo hức cái thời buổi này lắm. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào nhiều có, đó là một vùng sông nước mang đầy nét xã quê cùng sự dân dã. Bên trên đường đi học, bà cháu tôi phải đi qua một bé sông. Chưng lái đò đã chờ sẵn chúng tôi ở đó. Tôi thấy đường nét mặt của bác tươi hơn mọi ngày, phải chăng đó cũng vì chưng cái ngày hôm nay, chiếc ngày nhưng mà mọi người gọi là “ngày tựu trường” – vào đầu tôi nghĩ vậy. Trên đò có rất nhiều những bạn học sinh cùng những bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng đường nét mặt lo lắng bên trên mặt bọn trẻ, vào đó có cả mấy đứa thường đi thả diều với tôi, thuộc với sự chu đáo của người lớn giống như bà tôi vậy. Điều đó càng có tác dụng tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Trung khu hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai thuộc những giọt sương sớm bởi bà tôi đang bên cạnh thuộc những dập dềnh của sóng nước. Đang mải mê suy nghĩ, chợt tiếng bác bỏ lái đò gọi to làm cho tôi giật mình: “Các cháu xuống nào, chúc các cháu vui vẻ nhé” lời nói ấy thật thân quen thuộc bởi mỗi lần tôi đi đò của chưng đều được nghe nhưng hôm nay sao lời nói ấy lại ăn sâu vào trung khu trí tôi như vậy. Nó như động lực góp tôi mạnh mẽ thêm trong thâm tâm trạng như hiện giờ. Tôi mạnh dạn chủ động nắm tay bà bước xuống đò. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa đi sự nắng nóng nực khi ngồi đò và chiếc bồi hồi của trọng điểm trạng.
Xem thêm: Phiếu Đăng Ký Đổi Trả Hàng Lazada Miễn Phí, Trung Tâm Hỗ Trợ
Ô kìa, kia gồm phải là trường học, nơi mà lại tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy bởi vì thấy nó khang trang cùng to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Bà xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Cháu yêu, trường học của chúng ta đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cháu”. Tôi ngẫm nghĩ mãi về câu nói ấy nhưng vẫn không hiểu vế sau, tôi mang đến rằng đó là một câu nói mang tính chất chất nghệ thuật mà các anh chị trong xóm vẫn thường tốt nói văn vẻ. Quả thực chổ chính giữa trạng tôi mỗi lúc cầm cố đổi. Bây giờ tôi không thể cảm thấy quá sợ nữa nhưng ko hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của bà. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường khổng lồ lớn với những chữ viết lằng nhằng cực nhọc hiểu. Bao bọc đó là sản phẩm trăm các bạn học sinh khác thuộc với biết bao trung khu trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt gồm tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào bà với cũng nghẹn ngào nặng nề tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng đến tận cổ họng. Nhưng nhớ tới những lời nhưng bố mẹ tôi vẫn tuyệt nựng nịu cùng với sự dỗ dành riêng của bà. Tôi lại can đảm lau nhẹ nước mắt với mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, gồm một gia sư đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác chú ý thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Bà cho con cháu vào lớp đi. Đó là lớp của cháu” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi nhớ đến mẹ. Tôi không hề cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi hương thơm từ tà áo nhiều năm của cô.
Đã vào lớp học, tôi ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ cùng tìm dáng vẻ thân thương của bà tôi trong lớp người xum xê cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước lúc ra cổng trường. Bà cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Cháu cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa bà đón về”. Lời nói ấy của bà khiến tôi không hề lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào lúc nãy vang lên. Thì ra giáo viên đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong tâm tôi không thể một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và shop chúng tôi đang bắt đầu làm cho quen với cô giáo.