Con gái vẫn khóc tương đối nhiều và hoảng sợ khi viếng một các cụ trong họ. Tôi nói với con đó là lối tắt tới thiên đường, một địa điểm rất đẹp, vô cùng vui và hết sức hạnh phúc!
Tôi nhớ rất rõ ràng ngày đầu tiên con gái bé nhỏ của bản thân lờ mờ nhận ra khái niệm về dòng chết, đó là khi cháu hơn 4 tuổi. Sau khi tới viếng một cụ già trong họ, con cháu khóc những và cực kỳ hoảng sợ, cháu cứ kể đi kể lại là “con không thích lớn lên, không muốn già đi và buộc phải chết”.Bạn đang xem: lý do con fan phải chết
Lúc đó, chưa thể giải thích cho con về cái chết bắt buộc tôi đành đề xuất mượn rau húng dổi – tương đối nhiều chất chống lão hóa -làm cứu vãn cánh. Tôi bảo con là nếu ăn đủ loại rau đó thì sẽ “trẻ mãi không già” cùng không già thì không sợ bị tiêu diệt nữa. Trái nhiên là từ đó trở đi, cháu thường xuyên ăn húng dổi và cảm xúc rất trường đoản cú tin, sự sáng sủa của con trẻ con…
Nhưng vừa rồi, lúc đưa con cháu đến lễ tang của đàn bà một chị bạn, cháu bắt đầu có khái niệm ví dụ hơn về loại chết. Con cháu đã biết rằng chưa phải đợi mang đến lúc già fan ta mới lìa đời, mà tất cả khi chỉ vì bệnh dịch tật, tí hon đau, tai nạn…con người cũng rất có thể sớm chia tay cuộc sống. Nhưng giờ đây con vẫn 8 tuổi, và may rứa là con đủ gọi biết để mẹ có thể share những gì vẫn suy nghĩ về chiếc chết.
Bạn đang xem: Tại sao con người phải chết
- vì sao con tín đồ lại cần chết hả mẹ?
- Vì như vậy thì tất cả mọi tín đồ mới gồm thể gặp nhau bên trên thiên đường
- Thiên đường thế nào hả mẹ?
- mẹ cũng ko biết, nhưng chắc hẳn rằng đó là một trong những nơi khôn cùng đẹp, cực kỳ vui cùng hạnh phúc?
Cái bị tiêu diệt là lối tắt lên thiên đường, nơi ai ai cũng vui tươi, hạnh phúc. Ảnh minh họa: Internet.
- nguyên nhân mẹ lại nghĩ thế?
- bởi vì những người đang đi vào đó rồi, gồm ai muốn trở lại đâu con…
- cơ mà sao có những người dân trẻ đã hết hả mẹ? Ngày trước nhỏ cứ nghĩ chỉ tín đồ già new mất chứ?
- hay thì ai ai cũng vậy, chúng ta đều có thời gian khoảng 100 năm để cho được cổng thiên đường. Cũng chính vì trên đó cực kỳ tuyệt vời, như bà mẹ vừa nói ấy, đề xuất đến được đó cần không ít thời gian. Nhưng có những người, họ đến được kia sớm hơn do họ tìm thấy một tuyến đường tắt. Một lối tắt mang lại thiên đường.
- Vậy trên sao từ bây giờ moi người lại khóc những thế? ví như chị B tìm được lối tắt mang lại thiên đường thì mọi tín đồ phải vui và chúc mừng chị ấy chứ hả mẹ?
- Mọi người khóc vày nếu chị ấy mang lại thiên đường sớm hơn nữa thì quãng thời gian tạm thời xa chị ấy sẽ lâu dài hơn thôi mà.
***
Mỗi người đều sở hữu một bắt đầu giống nhau, tuy thế đích đến lại rất khác nhau. Chúng ta có thể chạm đích vào tuổi 100, 80, 60, 40 hoặc sớm rộng nữa, điều đó không tất cả nghĩa lý gì cả, mà quan trọng đặc biệt là đa số dấu chân sẽ in trên bé đường giành riêng cho mình luôn luôn mang dấu ấn của hạnh phúc và tình yêu thương.
Chúng ta là người, và họ sống như người. Tức thị sống và biết rằng một ngày nào đó mình đã chết. Cần với chúng ta, đôi lúc chuyện chết cũng đặc trưng chẳng kém gì chuyện sống.
Nếu người cũng giống như ngựa vằn, hoặc ít nhất là hiểu biết về chết choc cũng chỉ như chiến mã vằn thì có lẽ họ sẽ sống niềm hạnh phúc hơn, thanh thản rộng vã bớt khiếp sợ hơn siêu nhiều.
Xem thêm: 2001 Lỗi Máy Tính Thường Gặp Và Các Lỗi Phần Mềm Máy Tính Thường Gặp Ở Laptop
***
Tôi yêu các câu truyện cổ Andersen do rât những điều, nhất là sự trường đoản cú do tuyệt vời nhất và thuần khiết, ngay cả trong chiếc chết. Tôi lưu giữ như in đoạn đối thoại giữa cây Sồi già 365 tuổi và con vờ chỉ sống được có 1 ngày trong câu chuyện “Giấc mơ sau cùng của cây Sồi”...
Sồi bảo:
- Hỡi chú nhãi nhỏ đáng yêu mến kia, cả cuộc sống chú chỉ được gồm một ngày thôi. Sao nhưng mà ngắn ngủi vậy? thiệt đáng bi đát thay!
- bi ai ư? Anh đang nói gì vậy? bao bọc tôi, vạn trang bị thật là kỳ diệu, bầu không khí trong lành, ấm áp; tôi cảm thấy tràn trề hạnh phúc.
- Phải, nhưng lại chỉ được có một ngày thôi, rồi nỗ lực là hết.
- không còn ư? – Vờ nhại lại – Hết tức là gì nhỉ? núm anh tất cả hết không?
- Không, ta sống vội vàng muôn nghìn lần cuộc sống của chú, vì chưng một ngày của ta dài ra hơn cả mấy mùa liền. Đó là 1 trong những khoảng thời gian dài mà chú quan yếu nào hình dung nổi.
- ko ư? cố gắng thì tôi không hiểu được đâu. Anh bao gồm sống cấp muôn ngàn lần cuộc đời của tôi, nhưng tôi lại sở hữu những muôn nghìn giây phút vui mừng và vui vẻ. Chũm còn khi anh chết, liệu toàn bộ vẻ đẹp trên nuốm gian này còn có chết cùng rất anh không?
- tất nhiên là ko – Sồi đáp – Vẻ rất đẹp của thiên nhiên sẽ vĩnh cửu vĩnh viễn, lâu mang lại nỗi chủ yếu ta cũng chẳng hình dung nổi.
Đúng vậy, tất cả họ đều sẽ tới một nơi, chỉ khác nhau về cách đo lường và tính toán mà thôi.