You are here
Trang công ty » Thời gian đẹp tuyệt vời nhất là khi yêu em » Thời gian đẹp nhất là khi yêu em - Phiên nước ngoài 2to lớn view this đoạn phim please enable JavaScript, và consider upgrading to lớn a web browser that supports HTML5 video
THỜI GIAN ĐẸP NHẤT LÀ lúc YÊU EM
TÁC GIẢ: PHỈ NGÃ TỪ TỒN
Phiên ngoại Nợ em một đời niềm hạnh phúc
Nguồn ngã sung:http://devilxangel.wordpress.com/truyen-da-hoan/th%E1%BB%9Di-gian-d%E1%B... Bạn đang xem: Nợ em một đời hạnh phúc ngoại truyện
Từ vào phòng tổng giám đốc đi ra,thư cam kết Đỗ Mẫn cảm giác sắc mặt từ bây giờ của tổng giám đốc rất cực nhọc coi. Cuộc họpcủa các làm chủ cao cung cấp định kỳ cũng không tồn tại thư ký kết làm tốc ký, chỉ nói quamột số điểm chung, cũng không bàn bạc một vấn đề trọng yếu nào.
Đỗ Mẫn mặc dù rằng đã làm cho ở doanh nghiệp đượchơn 1 năm nhưng đối với tính biện pháp của vị tổng giám đốc này thì đọc đại kháilà rất rõ ràng ràng. Hắn chưa hẳn dạng fan mà hỉ nộ ái ố, ai oán vui đầy đủ thể hiệnlên trên khuôn mặt, bên trên khuôn mặt luôn giữ thú vui ôn hòa để cho ngườingoài chú ý vào làm cho một cảm hứng đó là 1 trong con tín đồ dễ gần. Chắc rằng vì nguyênnhân là fan dễ gần nên tác phong làm cho việc cũng tương đối thoải mái. Doanh nghiệp tuy vẫntheo nếp cũ là 1 trong những công ty về công thương nghiệp nhưng quan sát toàn cảnh môitrường thao tác của nhân viên cấp dưới trong doanh nghiệp thì dường như cảm dìm một ít phongcách của dân IT chăm nghiệp. Không chỉ có vậy Tổng giám đốc tuổi còn trẻ, tác phonghòa nhã, đặc biệt là trong cuộc họp tổng kết từng năm vào năm ngoái đã cùng mộtsố thống trị trong công ty khiêu vũ để cho mọi bạn cảm thấy khôn cùng vui vẻ, đặcbiệt là những nhân vân của công ty.
Một vị tổng giám đốc luôn thân thiếtnhư vậy, luôn luôn có vẻ phương diện không hờn giận, mà bây giờ lộ vẻ phương diện như vậy bệnh tỏvấn để có tính tươn đối nghiêm trọng. Đỗ Mẫn không đề nghị phải lo lắng lâu vày hômnay là ngày lắp thêm 5, vào buổi chiều khoảng tầm 3h lái xe của tgđ dĩ nhiênđưa cho một cậu bé. Lúc cậu bé vừa bước chân vào chống thư ký, tất cả mọi ngườikhông ngoài thở phào một tiếng, mặc dù cậu nhỏ bé này còn bé dại tuổi dẫu vậy rất lẽ phép vàchu đáo. Cậu bé xíu vừa bắt đầu tới đã lẹo tay sau mông, mồm miệng mau lẹ chàohỏi mọi người, “Cháu chào dì Đỗ, dì Triệu, dì Lục.”
Triệu Phỉ vẫn kết hôn và đã và đang có mộtđứa con, tất nhiên rất thích con nít cho nên những lúc nhìn thấy cậu bé bỏng thì cười cợt đếnnheo cả mắt lại, “Bình Bình cho tới rồi sao? Dì giúp con cháu gõ cửa.”
“Chú hai của cháu đi đâu rồi sao?”
“Không có, tổng giám đốc đang đợicháu.”
Triệu Phỉ cố kỉnh lấy tay của Bình Bình,dẫn cậu bé xíu tới cửa ngõ phòng thao tác làm việc của Tổng giám đốc, nhấc tay dịu gõ vài cái,nghe được tổng giám đốc nói, “Vào đi” thì mới mở cửa, “Tổng giám đốc, Bình Bìnhtới.”
“Cháu chào chú hai.”
Triệu Phỉ cảm thấy tiếng nói nhẹ nhàngkia giống hệt như đã xua đi đám mây black trên khuôn phương diện của tổng giám đốc trong giâylát, chỉ thấy Thịnh Phương Đình cười đứng lên, chũm lấy tay của Bình Bình, dẫncậu bé nhỏ đến ngồi trên ghế. Sau khoản thời gian sắp xếp ổn thỏa mang đến đứa con cháu yêu thì mới có thể hỏi,“Cháu ý muốn dùng gì? Sữa tươi tuyệt là nước trái cây.”
“Cháu ko khát, cảm ơn chú hai.”
Thịnh Phương Đình gật gật đầu, TriệuPhỉ biết gắng liền lui ra ngoài. Ánh đôi mắt của bình thường vụt sáng sủa lên, quan sát chằmchằm vào màn hình hiển thị vi tính trên bàn, trên kia đầy các số liệu và những loại biểuđồ, Thịnh Phương Đình thấy thế liền hỏi cậu bé, “Cháu thấy mẫu gì?”
“Số liệu của kế hoạch tiêu thụ thángnăm.”
“Trọng điểm?”
Bình Bình vươn ngón tay trò, vẻ mặtchăm chú đã cho thấy điều đặc trưng nhất vào đó, “Cái này có vấn đề, đại lụcTrung Hoa rất là lớn, chúng ta cần phải cân đối số tiền đổ vào thị phần ĐàiLoan, cũng giống như số chi phí đổ vào hương thơm Cảng. Phía Đài Loan có tất cả là 16 đốitác, trong những lúc đó số tiền hòa hợp tác đã nhận được trường đoản cú 16 đối tác, có hai đối tác doanh nghiệp ởHương Cảng đã và đang thực hiện, họ bị tổn thất về tỉ số ân hận đoán, phía trên chínhlà điều bất thường.”
Thịnh Phương Đình cười cợt ha ha, xoa xoalên cái xoáy trên đầu của tầm thường rồi nói, “Cháu còn tốt hơn phụ thân cháunhiều.”
Bình Bình xoay đầu, ánh mắt đen láynhìn trực tiếp Thịnh Phương Đình, ngữ điệu kiên định, “Nếu xét theo phương diện ybác sĩ có tác dụng phẫu thuật thì chú hai sẽ không nói nỗ lực đâu.”
“Nhắc tới cháu, chú hai cảm giác chacháu chỉ bằng 1 phần của con cháu thôi.” Thịnh Phương Đình vẫn như cũ ko cholà đúng, “Biết chữa bệnh cứu người cũng khá giỏi, nhưng bán buôn kinh doanhgiỏi lại càng giỏi hơn. Cháu ngẫm lại xem, nếu tất cả một ngày toàn cục thế giới đềudùng đồ dùng uống của doanh nghiệp chúng ta, sinh sống bất luận đâu, ở bất kỳ quốc gia nào, bất luậnlà dạng fan gì, con cháu sẽ cảm xúc được Đông Viễn đó là biển béo tinh khiếtcung cấp nước cho đầy đủ nhà, rất đáng để để sang chảnh và trường đoản cú hào.”
Bình Bình vẫn nghiêm túc lắng nghe,”Mẹcháu nói, biết y thuật chữa bệnh cứu người, đây new là vấn đề có chân thành và ý nghĩa nhất.”
“Mẹ cháu đúng là hợp với phụ vương cháu.”Thịnh Phương Đình cũng ko phục, “Cháu nhìn xem, sản xuất ra nước uống cũngcó thể cứu giúp người. Năm trước chau cũng không áp theo chú cho tới Vân phái mạnh rồi sao, giúpđỡ những bạn nhỏ dại đem nước tưới mang đến khắp đồng ruộng làm cho những bông lúa hoamàu kia càng ngày tươi tốt. Lúc ấy cháu chẳng đề xuất nói với chút, trợ giúp cácbạn nhỏ tuổi thật có chân thành và ý nghĩa sao.”
“Đúng rồi, mẹ cháu cũng nói, góp đỡngười khác mà những chuyện này đều nằm trong kỹ năng của con cháu cho nên phụ vương mẹcũng không tồn tại phản so với cháu đi với chú hai.”
Thịnh Phương Đình vươn tay dí chop mũitiểu quỷ kia, “Để chú nhì nói cho cháu biết, mất có bao nhiêu đâu, bà mẹ cháu lúcđầu cũng quán triệt cháu tới, nói con cháu quá nhỏ, nếu chưa phải chú bắt phụ thân cháura mặt thì chị em cháu cũng không đồng ý đâu.
“Cha con cháu cũng nói là cháu bị nuôngchiều đến hư rồi.”
“Hả? thân phụ cháu nói bởi vậy thật sao?”
“Đúng vậy, sản phẩm công nghệ sáu tuần trước, thời gian chúhai vẫn đọc cho con cháu nghe bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa, phụ thân cháu thấy được nên nóichú hai sẽ chiều lỗi cháu.”
“Đó là vì cháu hãy còn nhỏ.”
“Đúng thế.” Bình Bình rất ít khi nóichuyện hợp với chú của mình như vậy, “Cha cháu luôn luôn cho rằng con cháu còn nhỏ, cháucũng đang mười tuổi rồi. Cha cháu còn nói, em gái trong tương lai không thể khiến cho chúhai nhúng chàm được…Chú hai, chú đã từng dạy qua cháu, nhúng chàm chỉ là đưatay ra thâu tóm ít quyền hạn thôi mà, cha cháu làm sao lại nói vậy chứ.”
Thịnh Phương Đình đống ý gật đầu,“Em gái của con cháu thì chú sẽ không dạy dỗ đâu, để mặc cho con cháu cháu cưng chiềurồi sủng thành một nàng công chúa là được rồi, cháu sẽ đổi thay hoàng tử. Quayđầu gặp mặt gỡ kẻ xấu thì cháu liền rút kiếm thịt chết, vẫn phải bảo đảm được côngchúa thì sẽn mang giao công chúa mang lại hoàng tử rồi.”
Bình Bình mỉm cười đén sáng lạn, “Vì emgái của cháu.”
“Nỗ lực lên nào! Hoàng tử.” ThịnhPhương Đình chi phí văn hậu ủng, nói theo cháu mình, “Rồi, giỡn xong rồi thì nhìnvào đó, nói mang đến chú hai biết con cháu hiểu được dòng gì, lưỡng lự cái gì.”
Mãi cho đến khoảng 6h, bình thường vớiThịnh Phương Đình mới tan khoảng về nhà. Vào thang máy, Bình Bình bỗng dưng hỏi, “Chúhai, chú bao gồm theo con cháu về nhà ăn uống cơm không?”
“Mẹ cháu bao gồm làm món ăn ngon ko thế?”
“Cha của con cháu muốn nạp năng lượng tổ yến xào, nênmẹ con cháu đang làm. Mẹ còn giúp nhiều những món ngón lắm.”
“Cha của cháu thật hạnh phúc.”
“Cháu cũng thấy vậy.”
“Để cho phụ thân cháu tức về tối một phen nênchú ra quyết định ngày tối bây giờ sẽ tới nhà cháu ăn uống ké, đem tổ yến xào của mẹcháu làm ăn hết.”
Bình Bình cũng cười cười, “Chú ănkhông không còn đâu. Bà mẹ cháu làm cho rất nhiều.”
Nhiếp gia đại trạch, Thịnh Phương Đìnhcũng không tốt tới khu vực này nhưng bạn hầu đều phân biệt được biển khơi số xe, trường đoản cú xađã tiếp đón, open xe rồi mời, “Thịnh tiên sinh đang tới?”
Bình Bình cầm tay Thịnh Phương Đình đivào phòng khác, lớn tiếng nói, “Cha ơi, chú nhì tới.” không nghĩ tới Nhiếp VũThịnh đang ở trong nhà tiếp khách, mà người khách này cư nhiên là Thư Cầm.Thịnh Phương Đình chưa có chuẩn bị tốt tâm lý bỗng nhiên đứng thần tín đồ ra,hai người đã và đang 3 năm rồi ko có chạm chán nhau. Thư nỗ lực trở về từ bỏ Nội Mông, lúcđó ra đi giảm đứt hoàn toàn phương thức liên lạc, một chút ít tin tức cũng khôngcó, tuy vậy lâu thọ vẫn gọi điện thoại cảm ứng cho Nhiếp Vũ Thịnh. Lần này là có việc nênmới về, không nghĩ là tới tại chỗ này sẽ gặp lại Thịnh Phương Đình, bất thần không kịpchuẩn bị tư tưởng nên cả hai người đều ngẩn ra.
Nhiếp Vũ Thịnh cũng biết một ít vềquá khứ của hai bạn họ, đang mong muốn nói một câu như thế nào đó nhằm phá vỡ lẽ khôngkhí này thì đúng vào khi Đàm Tĩnh từ vào phòng nhà bếp đi ra, “Có khách nữa sao? A…là tè Thịnh, vừa lúc, giết yến cũng bác được rồi, mọi bạn cùng nhau ănbữa cơm trắng đi.”
Thịnh Phương Đình đến bây chừ vẫn rấtkhách khí với Nhiếp Vũ Thịnh, dẫu vậy vẫn vô cùng lễ phép, “Chị dâu, An An đâu?”
“Buổi chiều ngủ một chút, rộp chừngbây giờ đồng hồ còn chưa tồn tại dậy.” Đàm Tĩnh vừa nói chuyện vừa toá tạp dề bên trên ngườixuống, cùng người làm bày bàn ăn cơm, mới vừa ngồi xuống được một cơ hội thì bảomẫu bế một cô trẻ ranh xuống, “An An tỉnh rồi.”
Nhiếp An An mười tháng tuổi, da dẻtrắng nõn, người chạm chán người thích, đang chuyển ngón tay béo bệu ngậm trong miệng,nước miếng cũng đã chảy xuống, một mặt đang nỗ lực nắm mang vạt áo của Đàm Tĩnh.Đàm Tĩnh ôm nhỏ vào lòng, An An ngoài ra rất vui vẻ, cười cười với đa số người.
Xem thêm: Hình Nền Thư Pháp Tuyệt Đẹp Miễn Phí Cho Điện Thoại, Viết Thư Pháp Theo Tên
“Ngoan, An An.” Thư cụ vỗ vỗ tay,khiến đến cô rực rỡ chú ý, “Cô ôm con có được không?Ngày bây giờ chính là lần đầutiên cô nhận thấy cháu, trước khi chỉ coi qua ảnh thôi, thời gian đó cháu còn rấtnhỏ.”
“Lúc kia là hình ảnh chụp đầy tháng.” NhiếpVũ Thịnh mỉm cười, “Hình như ngày đầy mon đó, tôi bao gồm gửi email cho cô mấy bứcảnh.”
“Lúc con bé nhỏ được một trăm ngày anhcũng tất cả gửi hình ảnh qua, giọng điệu cực kỳ tự mãn, còn nói gì mà lại xem An An nhàchúng tôi, phệ lên độc nhất định sẽ rất xinh đẹp.” Thư Cầm căm hận nói, “Lúc ấy tôiđang sinh sống khu khai quật mỏ, phân vân trải qua từng nào là khổ, khám phá ảnhphơi nắng và nóng của gia đình anh, thật sự là hận không thể bay về, nện mang đến anh mộttrận.Chúng tôi thì ở nơi đó chịu đựng khổ, anh thì tại chỗ này mà và lắng đọng âu yếm.”
“Làm vấn đề hầm mỏ sao rồi?”
“Không bao gồm gì hay, ráo mát lại buồnchán, mỗi ngày đặc biệt nhất thiết yếu là để ý sự bình yên của bạn dạng thân, sản xuấtsản xuất rồi lại sản xuất, toàn là than đá, còn rất có thể thế như thế nào chứ.”
“Nếu ko về giúp tôi, công ty đangthiếu người dân có chủ lực.”
“Anh ko phải quay về làm chưng sĩ ởbệnh viện rồi sao? Còn cai quản công ty cái gì nữa?”
“Tôi cũng chính là đổng sự mà, Đông Viễn tôicũng có phần trăm trong đó, hơn nữa, tôi là đại cổ đông, cơ mà nhỡ may bà Tổnggiám đốc tốt nhất thời sa cơ lỡ vận, tùy thời điểm nhưng quan trọng không suy nghĩ chobản thân, chính vì tôi rước cô an bài bác vào công ty, điều này gọi lần ấn nấp.”
Thư chũm cũng chẳng ảm đạm tiếp lời, ĐàmTĩnh mỉm cười nói, “Anh ấy tuyệt nói giỡn như vậy, cô đừng chú ý tới anh ấy.”
Thịnh Phương Đình lúc này mới liếc mắtnhìn Nhiếp Vũ Thịnh mà lại nói, “Sao lại kiêu kỳ như núm chứ? làm trò trước mặttôi mà còn dám nói sa cơ lỡ vận sao, anh rất có thể thắng được tôi sao?”
“Thắng hay là không thắng được mà lại cũngchưa từng bao gồm so qua thì làm thế nào mà biết được?”
Thịnh Phương Đình hừ một tiếng, “Ngoàimạnh vào yếu. Ban chủ tịch không đồng điệu với yêu cầu để anh quay trở về đi làm,thế mà lại anh cũng chẳng chú ý là vậy nào? Sơ cơ lỡ vận sao? Anh sa cơ lỡ vận màtôi mỗi ngày đều nên ngồi sinh hoạt Đông Viễn phê duyệt văn kiện, anh nếu như như mang đến tôimặt mũi thì nên cần đến Đông Viễn mà thao tác mấy ngày đi chứ?Anh không hẳn là đạicổ đông sao? nhờ vào cái gì mà ném toàn cục cho tôi thế?”
“Mỗi bạn mỗi thế mạnh khỏe mà. Em thíchkinh doanh đồ dùng uống, anh lại ước ao làm chưng sĩ cứu giúp người, quân tử bất giành nhân sởhảo.”
(quân tử bất đoạt nhân sở hảo:quân tử không chiếm chỗ tốt của fan khác.)
“Tôi cũng chưa hẳn quân tử, nămngoái anh còn nói tôi là tiểu nhân mà. Nhất quyết phản đối tôi khai trừ ngườiđó…”
“Quản lý cũng cần được dùng cảm tình,theo đuổi lợi ích là cần thiết bàn cãi, cơ mà nếu không tồn tại nhân tính cùng cảmtình thì chẳng yêu cầu để cho tất cả những người ta nói mình là không tồn tại nhân tính, vô tìnhsao.”
“Bác sĩ Nhiếp, giả dụ như bao gồm khối u thìchẳng cần đều sẽ loại trừ nó tuyệt sao? nếu như như thời hạn càng bị tinh giảm lạichẳng yêu cầu như tráng sĩ bị chặt cổ tay sao…”
Bình Bình thở dài, gửi tay khều lấycánh tay của Thư Cầm, giống như một đại nhân vậy, mà lại nói với Thư Cầm, “Cô ThưCầm, cô không cần cân nhắc hai người họ. Lũ họ gặp nhau là toàn như thế, vừathấy khía cạnh sẽ ôm đồm lý với nhau, người nào cũng không chịu thảm bại ai…”
Quả nhiên trong cả Đàm Tĩnh ko cóquan tâm tới việc hai fan kia đang ngồi đó bào chữa lý, ban đầu cùng Thư nạm dùngbữa, rồi lại đút cho An An ăn chút cháo. An An là đứa trẻ đặc biệt quan trọng nhu thuận,rất dễ dàng bảo, vừa nạp năng lượng thịt lại ăn canh, một mặt cười mỉm cười với Thư Cầm.
Thư cố kỉnh nhìn bộ dáng tươi cười nhưvậy, lại suy nghĩ tới tấm lòng của bản thân cũng đang sớm tung ra cảm thấy ở chỗ nào rồi.Cơm nước xong, Thư cố kỉnh cùng đùa với An An một lúc,thẳng đến lúc An An uống sữaxong rồi đi ngủ thì cô cũng ra về.
“Tiểu Thịnh cũng yêu cầu về rồi.” ĐàmTĩnh gấp nói, “Để chú ấy gửi cô về một đoạn.”
“Không cần.”
“vậy để NHiếp Vũ Thịnh lái xe đưa côvề.”
“Thôi thôi, nhằm anh ta tắm mang lại BìnhBình nữa, cô cũng chưa hẳn mới vừa nói là Bình Bình bao gồm thói quen tắm thuộc vớianh ấy sao?”
Lúc này Thịnh Phương Đình rốt cuộc nóimột câu, “Anh đưa em về.”
“Không cần.”
Lúc này Thư thế đã chạy xuống bậcthang, Thịnh PHương Đình vẫn đứng sinh sống cửa chú ý theo. Đàm Tĩnh từ vùng sau khẽ đẩybả vai hắn, “Đuổi theo đi.”
Thịnh Phương Đình vội xua theo, khôngbiết sẽ nói gì với Thư ráng mà cô ấy mặt vẫn giá buốt băng như cũ, quay đầu sang mộtbên. Đàm Tĩnh nhìn Thịnh Phương Đình đi theo phía sau Đàm Tĩnh ra phía bên ngoài thìkhông ngoài thở nhiều năm một hơi.
Bình Bình vừa new tắm chấm dứt ra thấy thếthì hỏi cùng với vẻ tò mò, “Mẹ sao lại thở dài thế?”
“Hỏi thế gian tình là gì, tuy thế mà vỏquýt dày gồm móng tay nhọn.” Nhiếp Vũ Thịnh ôm An An đi thanh nhàn ra, AN An ômlấy bình sữa nhỏ, đôi mắt đen lánh nhìn chăm chăm vào mặt phụ thân mình, còn tưởngrằng phụ thân đang nói chuyện cùng mình, hưng phần mà nghịch nghịch với cầm vú cao su,thật chăm chú cũng thật nỗ lực đáp lại, “A…” một giờ đồng hồ lên.
Tất cả mọi bạn nhịn ko được đềunở nụ cười.
Gió tối khẽ thổi, đúng là gió xuân đắmsay. Chuyện xưa rất có thể sớm đã chấm dứt rồi, lại cũng có thể là vừa new bắt đầu.