Một ca khúc không giống của Ngô Thụy Miên – Nghe nhằm rồi bỗng dưng buồn, bỗng dưng xao đụng chỉ do một bài hát… phiên bản tình cuối…! Để rồi ngồi im lặng nghe đi nghe lại .
Bạn đang xem: Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người
“Ta đang yêu và ta đang mơ, mơ trăng sao đưa tới bên người” trong những cuộc đời mỗi nhỏ người chắc chắn sẽ từng mơ như vậy,
Bài hát bi đát lại nghe trong im thin thít làm mang lại con bạn ta như được sinh sống thật với bản thân hơn.
“… Một ngày nào kia tóc xanh xưa tệ bạc màu… Một ngày nào đó ta tất cả thôi không còn yêu người” !
Như một lời từ sự, trong những số ấy có vượt khứ, hiện tại nhưng… tương lai?
Là một lốt chấm cho việc hụt hẫng
Tìm – chạm chán – xa, rồi lại tái ngộ trong một tình huống nào đó… tình thương lắm lúc như một trò xua bắt… như tất cả một sự đồng cảm lạ lùng, khiến con bạn ta mỉm mỉm cười với côn trùng tình trong sạch lại cũng hoàn toàn có thể khiến ta thấm bi hùng ngay với việc trắc trở, liệu thời gian có cuốn trôi được không còn không… “Một ngày nào đó ta gồm thôi không còn yêu tín đồ !”
Khi chúng ta hát một bạn dạng tình ca, nghĩa là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi chớ e ngại. Dẫu hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy đã và đang là một trong những phần máu giết thịt của đời bạn rồi.
Trịnh Công Sơn
Với tôi câu tôi kết nhất vẫn luôn là : một ngày nào đó, ta tất cả thôi không còn yêu người!
Ngọt ngào có – hoài niệm tất cả – khắc khoải tất cả – trường đoản cú sự bao gồm và cả chua chát cũng có trong nó.
Bản Tình Cuối – Ngô Thụy Miên
Mưa gồm rơi cùng nắng tất cả phaitrên cuộc tình yêu em ngày nàoTa vẫn yêu cùng ta sẽ mơ,mơ trăng sao mang lại bên người.Một lần chạm chán gỡ đã như thân quen thuở nàomột lần gặp mặt gỡ tuy thế tình đang xa xưa.
Mây gồm bay và em bao gồm hayta trinh nữ ngùng yêu thương em lần đầu.Ta vẫn say hồn ta ngất xỉu ngâymen yêu thương sẽ thấm cuộc đời.Một lần nào đó bước mặt em âm thầmmột lần nào kia ta vẫn ko nói yêu thương người.
Xem thêm: Download Sách " Bản Đồ Tâm Hồn Con Người Của Jung, Bản Đồ Tâm Hồn Con Người Của Jung
Yêu em ta yêu em như yêu thương tuổi ngây thơ.Bên em bên em ta hát khúc ý muốn chờ.Ngày nào người cho ta biết tình thân đắm sayNgày làm sao đời cho ta biết tình là đắng cay
Mưa đã rơi và nắng đang phaitrên cuộc tình thân em ngày nàoTa vẫn yêu hồn ta vẫn sayqua bao nhiêu năm mon ơ thờMột ngày nào đó tóc xanh xưa bội nghĩa màu.Một ngày nào kia ta tất cả thôi hết yêu người.
Dành riêng rẽ tình yêu tôi! Katy!
Một người các bạn – một fan anh của tớ cũng từng bảo rằng anh ấy cũng thích hòa hợp của bài hát cùng hỏi tôi: Liệu hoàn toàn có thể thêm chút cay đắng nữa ko?
Chắc là gồm đắng thôi chứ không tồn tại cay anh ạ, vì chưng thường trong vị đắng khi nào cũng bao gồm chút ngòn ngọt mà lại phải tinh tế và sắc sảo lắm new nhận ra. Hệt như những cảm xúc bị cất kính, những xúc cảm của tôi về em.
Tôi thường cầm tình quên khuấy đi nó, thứ xúc cảm ấy như 1 chiếc hộp nhỏ tuổi bám đầy bụi ở 1 góc nhà. Nó ở đó, sống thọ qua bao năm tháng trong góc khuất của quên lãng. Ta suy nghĩ ta đã quên nó.
Thứ xúc cảm ấy như 1 một ô của kính chú ý ra khu vực vườn xanh biếc của một thời tuổi trẻ, 1 thời của hầu hết đam mê. Qua năm tháng khô cằn của cuộc sống, nó bám đầy những vết bụi thời gian. Bây giờ khi ta nhìn khu vườn đó, ta không thấy gì hết. Ta nghĩ nó không hề tồn tại.
Thế mà lại một ngày… ta tự bố trí lại lô lộn xộn của mình và ta thấy dòng hộp nhỏ dại đó. Nó ở kia – vẫn tồn tại. Một ngày, một cơn mưa làm trôi lớp bụi trến khía cạnh kính, ta nhìn ra khu vực vườn. Nó vẫn xanh mướt như ngày nào.
Tôi cứ suy nghĩ tôi quên được em, nhưng lại không… khi tôi nói điều đó. Tôi biết là đang tự dối lòng mình. Sự thật là tôi không thể quên vì nhiều lúc lúc tôi chợt nhận ra rằng nó vẫn tồn tại đó, chỉ việc 1 chút tác động là phần nhiều thứ lại tinh khôi – sáng sủa trong không tì lốt như thuở đầu. Với tôi đọc rằng cũng như vị ngọt trong chiếc đắng – kia là số đông hồi ức đẹp nhất về em. Và tôi cũng hiểu rõ rằng có các thứ ko lập lại lần trang bị 2. Tôi sống chưa phải chỉ để xuyên ngày mang nỗi đau của quá khứ tự giày vò mình.
Giờ đây, tôi hiểu em nhiều đến mức tôi từ hào về em cùng tôi tin em sẽ hạnh phúc vì em thừa may mắn và sẽ luôn luôn biết cách tạo thành hạnh phúc. Đồng thời cũng phát âm rõ phiên bản thân tôi phải điều gì và yêu cầu làm gì. Tôi không hối hận hận do đã yêu em, với cũng không hối hận hận do những ra quyết định của mình. Bời gồm sai bao gồm đúng thì toàn bộ đã qua, quan trọng đặc biệt nhất là em và tôi… họ thấy mình đã trưởng thành và cứng cáp hơn rất nhiều.
Một ngày làm sao đó, ta có thôi hết yêu người? Đó không hẳn là câu hát của riêng rẽ tôi.
Tôi hiểu với em cũng hiểu… núm là đủ! Còn ao ước gì hơn trong cuộc sống thường ngày này nhỉ?