Đi suốt cuộc đời, lòng mẹ vẫn theo con”
Mỗi người chỉ gồm một người mẹ, người đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, người đã tần tảo, vất vả nuôi dạy ta khôn lớn thành người. Mẹ như vầng thái dương chói lòa soi sáng sủa ta bên trên mọi nẻo đường. Đọc những lời văn kể về mẹ của em, ta cảm nhận được vào đó chứa đựng tình thân thương, sự trân trọng, biết ơn vô bờ bến của người bé với mẹ của mình.
Bạn đang xem: Kể về người mẹ của em hay chọc lọc
Nội dung bài viết
Bài văn kể về mẹ ngắn nhất
Bài văn mẫu kể về mẹ của em tuyệt nhất
Mẹ tôi là người khá nghiêm khắc. Hồi bé, tôi hay hỏi mẹ: “Sao mẹ xuất xắc khắt khe với con thế? tốt mẹ ko yêu con?”. Mẹ cười, xoa đầu tôi: “Con ngốc nghếch của mẹ, mẹ ko yêu bé thì yêu thương ai”. Sống thọ này, lúc đã tất cả chút khôn lớn, biết suy nghĩ, tôi mới hiểu được sự nghiêm khắc của mẹ chính là mẹ đang uốn nắn tôi, mong tôi trở thành người hữu ích cho làng hội.
Mẹ là người vất vả. Kế bên việc cơ quan mẹ phải đảm đương gần hết các việc vào nhà. Hằng ngày, cứ đi làm về là mẹ lại tiếp tục làm các việc nhà. Tôi còn bé, giúp mẹ được rất ít. Mẹ nấu ăn rất ngon. Tôi không bao giờ bỏ bữa vị mẹ nấu ngon quá. Bố bận đi công tác luôn luôn nên việc học hành của tôi cũng vày mẹ kèm cặp. Mẹ thường xuyên kiểm tra bài xích vở của tôi, có bài nào không hiểu mẹ giảng giải lại cho tôi. Buổi tối, bao giờ mẹ cũng là người đi ngủ sau cùng. Trước lúc đi ngủ, mẹ vào xem tôi đã ngủ chưa, bao gồm tung chăn ra phía bên ngoài không?… Mẹ cũng là người bạn thân nhất của tôi. Mỗi khi băn khoăn điều gì, mẹ sẽ là người đầu tiên tôi trọng tâm sự, phân tách sẻ. Mẹ luôn lắng nghe những điều tôi nói, chỉ bảo cho tôi cách vượt qua. Mẹ tôi thật tuyệt vời.
Tôi không thể kể hết công tích to lớn của mẹ. Câu ca dao “Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể” cũng ko nói hết được công huân của thân phụ me, Mẹ đã yêu thương tôi bằng tình thân vô bờ bến, mẹ đã dạy dỗ tôi bằng cả tấm lòng của người mẹ. Tôi chỉ muốn mãi mãi là đứa con bé xíu bỏng của mẹ. “Mẹ yêu của con, nhỏ yêu mẹ nhiều lắm” – tôi luôn muốn nói với mẹ câu đó. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để xứng với tình yêu của mẹ.
Bài văn mẫu kể về người mẹ của em
Bài văn kể về mẹ yêu thích của em
“Sinh bé ra trong từng nào khó nhọc. Mẹ ru yêu thương nhỏ tha thiết”.
Khi nghe ca khúc này, tôi chợt nhớ đến dáng vẻ đấng sinh thành, người đã sinh ra tôi, đã không ngại khổ nuôi tôi khôn lớn. Với đó chính là mẹ, người luôn đứng vị trí quan lại trọng nhất trong tim trí tôi.
Thật vậy, trong gia đình, tôi thương nhất là mẹ bởi vì mẹ đã luôn dành cho tổ ấm này một tình thương bao la, không vấn đề gì tả xiết. Body nhỏ nhỏ nhắn chăm chỉ làm việc cùng đôi bờ vai gầy gầy đã gánh bao nhiêu cực khổ khiến tôi thương mẹ lắm. Tôi yêu thương nhất đôi bàn tay hằng ngày xét nghiệm bệnh mang lại bệnh nhân, tối về lại phải chăm sóc gia đình, nấu những bữa cơm rét hổi rồi về đêm lúc ánh trăng tròn lên cao, đôi bàn tay ấy chưa được yên ổn giấc, tiếp tục vỗ vỗ quạt quạt ru chị em tôi chìm vào giấc ngủ cùng từ khuôn miệng xinh xắn của mẹ cất lên lời hát ru ngọt ngào nhưng mà tha thiết, đậm đà tình thương bát ngát của người mẹ giành riêng cho những đứa con.
Mặc cho dù vất vả đến thế nhưng mẹ tôi chẳng than lấy một lời, mẹ quả thật là người cứng rắn, biết cam chịu một biện pháp đáng khâm phục. Mẹ luôn cẩn thận trong mọi việc, chấm dứt tốt với biết chịu trách nhiệm từ những việc mình làm cho để làm cho gương tốt cho con cái. Tuy vậy trong việc dạy dỗ con, mẹ là người rất nghiêm túc. Mẹ luôn luôn chỉ bảo mang đến chị em tôi những loại hay cái tốt, từ những việc nhỏ nhặt như công việc công ty đến việc lớn như biện pháp ăn nói sao để cho đúng mực, thái độ và giải pháp cư xử với mọi người sao cho phù hợp.
Mẹ thân thiện đến mọi việc tôi làm, nếu tất cả việc gì ko vừa lòng mẹ liền trách cùng phân tích rõ cho tôi hiểu bởi sao tôi không nên làm như vậy, mặc dù vậy tôi cũng không giận mẹ mà lại ngược lại, tôi thấy kính trọng mẹ nhiều hơn. Vào gia đình là thế nhưng xung quanh xã hội, mẹ là người hiền lành, dễ hòa đồng, biết phương pháp ứng xử vào mọi tình huống với điều đặc biệt ở mẹ khiến nhiều người quý mến là mẹ rất biết bí quyết ăn nói cho vừa lòng mọi người. Với tôi thấy mình thật may mắn lúc được làm con của mẹ.
Kể về người mẹ của em
Văn mẫu kể về người mẹ nâng niu của em
Mỗi người chúng ta đều tất cả mẹ, mẹ như vầng dương chói lòa, soi bước chân bé trên mọi nẻo đường đời. Khi nghĩ về mẹ, biết từng nào cảm xúc ngập tràn trong tôi, từ thuở thơ nhỏ bé đến lúc lớn khôn.
Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã không tính 30 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không đảm bảo lắm. Dáng người đầy đặn. Mẫu dáng của mẹ là dáng vẻ của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm mon vất vả. Thời gian thật tốt bụng . Nó đã giữ đến tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Làn tóc được uốn xoăn gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Domain authority mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo phải sự gần gũi, thân thiện.
Bởi vậy, vào công việc, hầu như ai cũng thương yêu mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố đã bị lôi cuốn bởi đôi mắt lung linh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mi rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều trọng tâm sự luôn luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời.
Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo đến tôi với gia đình nhỏ, mỗi lúc đi làm về cho dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Chú ý mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ gồm thể góp mẹ những việc gồm thể có tác dụng được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm cho việc dịp nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, thời điểm nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên giường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên những khi nào cũng có tác dụng việc với trang bị tính, đôi tay mẹ điêu luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, tôi tưởng mẹ đã ngừng việc nhưng ko phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn đến em rồi mẹ lại ngồi vào bàn làm việc. Một cơ hội sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em: “Mẹ cười vì chưng mẹ đang vui đấy” Câu trả lời này lại càng làm cho em thắc mắc:” Mẹ vui vì việc gì nhỉ” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vị được chăm sóc em đấy, cô bé”.
Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bát ngát như biển Thái Bình. Vào đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:
“Dù con lớn vẫn là nhỏ của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
Kể về người mẹ của em xuất xắc nhất
Văn mẫu kể về mẹ của em
Năm mon trôi qua bên khung cửa nhỏ, giờ đây tôi đã trưởng thành còn mẹ tôi đã già đi tương đối nhiều vị bao xưa nay mẹ tần tảo bởi vì tôi và bởi gia đình nhỏ của mình. Hình ảnh người mẹ vẫn luôn tồn tại trong tâm địa trí tôi với bao kỉ niệm đẹp đẽ.
Mẹ tôi cũng như bao người mẹ khác, thương nhỏ và sẵn sàng hi sinh, đánh đổi cả cuộc đời mình cho con. Nhưng đối với tôi, mẹ tôi đặc biệt hơn một chút, cũng tất cả thể vày tình yêu thương, quý trọng của tôi dành cho mẹ nhưng tôi nhận thấy sự khác biệt đó. Mẹ tôi gồm cuộc sống vất vả, gian nan hơn bất kể người mẹ khác, bố tôi đi làm xa đề xuất chuyện gia đình, công việc, con cái đều một tay mẹ tôi gánh vác, cáng đáng. Mẹ tôi chỉ là một người dân cày nghèo, ngày ngày đầu tắt mặt tối với công việc đồng áng. Nhất là vào những ngày mùa, mẹ tôi bận rộn, thời gian nào cũng luôn luôn chân luôn tay, lúc đi gặt, thời điểm phơi thóc, phơi rơm rồi khi thóc đã khô mẹ tôi lại cần mẫn rê từng thúng thóc, làm thế nào để cho nó sạch bóng cùng không bám bụi đất nữa. Với tôi ,mẹ ko chỉ là một người nông dân chăm chỉ cần lao, mẹ còn là một người phụ nữ tuyệt vời. Mẹ chăm lo rất nhiều mang lại gia đình mà luôn im lặng một mình phụ trách tất cả.
Từ khi tôi còn bé, mẹ chăm sóc tôi từng chút một, không bao giờ để tôi phải đói tuyệt ốm đau, đến tôi những thứ tôi đòi hỏi mà không trách mắng một lời. Tôi thấy dịp ấy bản thân thật ích kỷ lúc không nghĩ đến mẹ vất vả như thế nào. Lúc lớn dần, tôi luôn nhắc bản thân phấn đấu để không phụ công sinh thành của mẹ. Mẹ là người luôn luôn bên cạnh tôi những lúc cực nhọc khăn, động viên tôi những lúc tôi buồn. Mẹ luôn quan tâm đến chị em chúng tôi, bởi vì vậy dù chỉ là một biểu hiện mệt mỏi, một chút ngán nản thì mẹ tôi sẽ đều nhận ra ngay. Như khi tôi buồn vì chưng được điểm thấp môn toán, dù đã chạy ra mái hiên để khóc, tôi không muốn mẹ đi làm cho cực nhọc cơ mà lại phải lo lắng gì mang đến tôi nữa.
Nhưng lúc đang chìm vào nỗi buồn của bản thân ấy thì một cánh tay dịu dàng đặt lên vai tôi, bàn tay khác thì ôm tôi vào lòng mà lại vỗ về. Mẹ hỏi tôi bao gồm việc gì xảy ra, cơ hội ấy tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, tôi òa khóc trong trái tim của mẹ và nói ra mọi chuyện. Mẹ ko những không trách mắng tôi cơ mà an ủi tôi rất nhiều, mẹ nói được điểm thấp thì lần sau cố gắng lên là được, bởi vì khóc cũng ko giải quyết được vấn đề gì. Và lời nói làm tôi cảm động nhất của mẹ, đó là : “Mẹ tin phụ nữ của mẹ sẽ làm được”. Mẹ tôi tin tưởng tôi như thế, tại sao tôi chỉ luôn luôn làm mẹ thất vọng, tôi tự hứa với mình là phải luôn luôn cố gắng, nỗ lực để không phụ niềm tin ấy của mẹ.
Giờ tôi đã lớn khôn, tình yêu giành riêng cho mẹ đã nuôi dưỡng tôi , để tôi thành công như chủ yếu hôm nay. Mẹ thời điểm nào cũng nói với tôi rằng:” Đối với mẹ, niềm hạnh phúc nhất là lúc nhìn thấy con thành công và hạnh phúc”. Câu nói ấy luôn vang trong lòng trí tôi mãi ko nguôi.
Văn mẫu lớp 6 kể về người mẹ của em
Văn mẫu lớp 6 kể về mẹ của em xúc động nhất
Năm mon trôi qua mặt khung cửa nhỏ, giờ đây tôi đã trưởng thành còn mẹ tôi đã già đi khá nhiều vì bao xưa nay mẹ tần tảo vì tôi và bởi vì gia đình nhỏ của mình. Hình ảnh người mẹ vẫn luôn tồn tại trong thâm tâm trí tôi với bao kỉ niệm đẹp đẽ.
Mẹ tôi cũng như bao người mẹ khác, thương nhỏ và sẵn sàng hi sinh, đánh đổi cả cuộc đời mình mang lại con. Nhưng đối với tôi, mẹ tôi đặc biệt hơn một chút, cũng gồm thể vày tình yêu thương, quý trọng của tôi dành cho mẹ nhưng tôi nhận thấy sự không giống biệt đó. Mẹ tôi bao gồm cuộc sống vất vả, khó khăn hơn bất kể người mẹ khác, bố tôi đi làm xa đề xuất chuyện gia đình, công việc, con cháu đều một tay mẹ tôi gánh vác, cáng đáng. Mẹ tôi chỉ là một người nông dân nghèo, ngày ngày đầu tắt mặt tối với công việc đồng áng.
Nhất là vào những ngày mùa, mẹ tôi bận rộn, cơ hội nào cũng luôn luôn chân luôn tay, lúc đi gặt, lúc phơi thóc, phơi rơm rồi khi thóc đã thô mẹ tôi lại cần mẫn rê từng thúng thóc, làm sao để cho nó sạch bong với không bám bụi đất nữa. Với tôi, mẹ ko chỉ là một người dân cày chăm chỉ cần lao, mẹ còn là một người phụ nữ tuyệt vời. Mẹ chăm lo rất nhiều đến gia đình mà luôn im lặng một mình đảm đương tất cả. Từ lúc tôi còn bé, mẹ chăm sóc tôi từng chút một, không bao giờ để tôi phải đói tuyệt ốm đau, đến tôi những thứ tôi đòi hỏi cơ mà không trách mắng một lời. Tôi thấy thời điểm ấy bản thân thật ích kỷ khi không nghĩ đến mẹ vất vả như thế nào.
Khi lớn dần, tôi luôn nhắc bản thân phấn đấu để không phụ công sinh thành của mẹ. Mẹ là người luôn luôn bên cạnh tôi những lúc nặng nề khăn, động viên tôi những lúc tôi buồn. Mẹ luôn quan trung ương đến chị em chúng tôi, vày vậy dù chỉ là một biểu hiện mệt mỏi, một chút ngán nản thì mẹ tôi sẽ đều nhận ra ngay. Như khi tôi buồn vày được điểm thấp môn toán, dù đã chạy ra mái hiên để khóc, tôi ko muốn mẹ đi làm cho cực nhọc cơ mà lại phải lo lắng gì mang đến tôi nữa. Nhưng lúc đang chìm vào nỗi buồn của bản thân ấy thì một cánh tay dịu dàng đặt lên vai tôi, bàn tay khác thì ôm tôi vào lòng nhưng vỗ về. Mẹ hỏi tôi gồm việc gì xảy ra, dịp ấy tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, tôi òa khóc trong lòng của mẹ và nói ra mọi chuyện. Mẹ ko những không trách mắng tôi nhưng an ủi tôi rất nhiều, mẹ nói được điểm thấp thì lần sau cố gắng lên là được, vị khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì.Và câu nói làm tôi cảm động nhất của mẹ, đó là: “Mẹ tin đàn bà của mẹ sẽ làm được”. Mẹ tôi tin tưởng tôi như thế, tại sao tôi chỉ luôn làm mẹ thất vọng, tôi tự hứa với mình là phải luôn luôn cố gắng, nỗ lực để ko phụ niềm tin ấy của mẹ.
Giờ tôi đã lớn khôn, tình yêu dành cho mẹ đã nuôi dưỡng tôi, để tôi thành công xuất sắc như bao gồm hôm nay. Mẹ thời gian nào cũng nói với tôi rằng: “Đối với mẹ, niềm hạnh phúc nhất là khi nhìn thấy con thành công và hạnh phúc”. Câu nói ấy luôn luôn vang trong lòng trí tôi mãi ko nguôi.
Kể về người mẹ mếm mộ của em
Văn mẫu kể về người mẹ yêu thương của em
“Ầu ơ … con ơi, con ngủ mang lại ngoan…” Câu ca dao bà ru mẹ, mẹ ru nhỏ từ đời này qua đời khác nhưng mà sao nghe vẫn cứ ngậm ngùi cùng da diết đến thế! Mẹ thương nhỏ từ những câu hát ru đến lời thương, câu mắng và trong từng loại ôm dịu dàng…
Như bao người nông dân ở những vùng quê nghèo khác, mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân giản dị, chân chất. Mang vẻ đẹp của người phụ nữ Á Đông truyền thống, mẹ mang dáng người cân nặng đối, gương mặt trái xoan ưa chú ý và nước domain authority đã không còn mịn màng bởi dạn dày sương gió. Mẫu dịu dàng và nhẹ nhàng đã thấm vào mẹ tôi từ lời ăn tiếng nói, dáng vẻ đi và bí quyết ứng xử của mẹ với mọi người với với cuộc sống.
Mẹ tôi vẫn luôn mang theo quan niệm của những người dân cày những vùng quê nghèo: ý muốn ước bé mình chỉ cần chăm ngoan học giỏi thì chịu từng nào vất vả, đau khổ mẹ cũng chịu được. Những bé người vị cuộc sống mưu sinh mà luôn luôn dang dở ước mơ với những con chữ nên đã gửi cả ước mơ và hạnh phúc của mình vào những bước chân đến trường của con. Nhưng ngày ấy tôi ko hiểu được điều đó…
Từ khi tôi biết đến những bé chữ và việc học, mẹ luôn nhắc nhở tôi phải học, cố gắng học và học đến thật giỏi. Trả cảnh nhà không tồn tại điều kiện như bạn bè thuộc trang lứa, nhưng mẹ không bao giờ để cho tôi làm cho những việc mưu sinh, nặng nhọc của mẹ. Với tôi chỉ gồm việc học, học cùng học. Nhưng quan sát thấy mẹ mình, ngày ngày vất vả ngược xuôi, đi gom nhặt ve sầu chai từ sáng sớm đến tối muộn mới về, tôi ko chịu được. Tôi thường giúp mẹ phân loại đống ve sầu chai mà lại mẹ đã đem về. Mẹ không đồng ý, nhưng vị tôi hứa là bản thân đã làm hoàn thành bài tập cứ xông vào đống ve sầu chai đề nghị mẹ cũng đành hết cách.
Buổi tối hôm đó, tôi thấy mẹ về muộn hơn thường lệ. Chưa làm hoàn thành bài kiểm tra hôm đó, nhưng thấy mẹ về là tôi đã vội chạy ra đón. “Hôm nay công việc sẽ rất nhiều đây. Nhiều thế này sao có thể để mẹ làm một mình rồi”- tôi nghĩ thế với chắc chắn sẽ phải góp mẹ. Tôi chắc chắn với mẹ là mình đã kết thúc xong những bài tập, và cả học bài bác nữa. Bởi vì vậy, mẹ gồm thể yên chổ chính giữa để tôi giúp mẹ. Vậy mà, công việc đến gần đêm mới xong, ko biết mẹ làm một bản thân thì đến bao giờ?
Thành tích của tôi luôn luôn rất tốt, đứng trong vị trí cao nhất đầu của lớp. Nhưng tối hôm trước, tôi đã không làm cho bài. Do thế, tôi nhận một bé 0 đầu tiên trong bao nhiêu năm đi học của mình. “Làm sao bây giờ, mẹ mà biết thì, thì …”, tôi không dám tưởng tượng hậu quả đâu. Tôi ko sợ mẹ mắng, mẹ đánh mà lại chỉ sợ mẹ buồn thôi. Nhưng về nhà, tôi thấy mẹ ở đó, không nói năng gì cả. Mẹ đã biết rồi. Tôi lo lắng, rồi sợ hãi. Mẹ không nói, mẹ chỉ khóc. Giọt nước mắt mẹ lăn dài xen với tiếng nức nở làm lòng tôi đau như cắt. Tôi ko thể chịu nổi như thế đề nghị đã quyết định nói gì đó, nhưng tất cả chỉ có cha chữ “Con xin lỗi” được thốt ra.
Mẹ khóc là do mẹ mà việc học của bé mới bị ảnh hưởng. Mẹ đã không làm tốt sứ mệnh người mẹ. Mẹ …
Cuối thuộc mẹ cũng chịu nói. Đúng, đó là lỗi của mẹ. Mẹ đã cấm đoán tôi được thể hiện tình thân của bản thân với mẹ, yêu cầu tôi mới phải nói dối để làm cho thế. Mẹ đã dành riêng cả tình yêu mang đến tôi nhưng đã ko đúng cách, mẹ đã ko hiểu tôi. Vày thế, cả tôi, cả mẹ đều không đúng.
Và mẹ và tôi đã khóc. Những giọt nước mắt khởi đầu đến những niềm vui với tình yêu mới. Ngoài kia, những tia nắng rubi mới rực rỡ đến như vậy.
Xem thêm: Công Ty Cổ Phần Đại Dương Xanh Phú Quốc, Công Ty Cổ Phần Đại Dương Xanh Org
Kể về người mẹ thương mến của em
Bài văn mẫu kể về mẹ tốt nhất
Mỗi người bọn họ sinh ra đều tất cả một người mẹ. Đó là người có nặng đẻ đau, chăm lo cùng nuôi dưỡng họ trưởng thành. Mẹ của em cũng như bao người mẹ khác, đều rất yêu thương bé cái. Em rất yêu mẹ của em.
Mẹ năm ni đã gần 45 tuổi, mái đầu mẹ đã bắt đầu có những sợi tóc màu sắc bạc. Mỗi lần ngồi cạnh mẹ, mẹ lại bảo nhổ đến mẹ những sợi tóc đó. Người ta bảo với em rằng đó là dấu hiệu của tuổi già. Nhưng mà em thì ko muốn mẹ già đi chút nào.
Gương mặt mẹ tròn, làn domain authority bị sạm vị rám nắng. Suốt ngày mẹ em làm cho việc đồng áng từ sáng đến tối nên mẹ ko trắng như nhiều người khác. Nhưng em vẫn mê say sờ vào má mẹ lúc nằm ngủ. Bởi vì em nhận ra sự nhọc nhằn, vất vả của mẹ. Đôi mắt của mẹ em hiền lắm, mẹ cười mà mắt cũng biết cười.
Mẹ chăm sóc mang lại hai chị em rất cẩn thận, mỗi sáng sủa mẹ đều chuẩn bị cơm canh rất ngon mang đến em và ba ăn. Mẹ bảo bữa sáng quan trọng nhất phải không được bỏ bữa. Khi bọn chúng em đến trường, mẹ còn luôn ghi nhớ chuẩn bị khẩu trang cũng như nước uống bỏ vào túi. Mẹ luôn luôn là người phụ nữ chu đáo như vậy.
Mỗi khi chị em em đi học, mẹ ở bên dọn dẹp rất ngăn nắp, vừa làm cho việc đồng vừa có tác dụng việc nhà nhưng chưa bao giờ mẹ than mệt mỏi. Mẹ bảo là người mẹ, người vợ thì cần phải đảm đang mới được nhiều người yêu quý.
Mẹ thường tốt tết tóc mang đến em mỗi khi em đến trường. Mẹ bảo rằng phải gọn gàng, sạch sẽ thì mới tất cả thể học hành giỏi giang được. Mỗi khi chúng em bị ốm nét mặt mẹ lo lắng chạy vạy khắp nơi để sở hữu thuốc, nấu cháo mang lại hai chị em. Nhìn mẹ thời gian ấy cơ mà em thương quá, chỉ muốn mình nhanh khỏi để mẹ đỡ vất vả.
Cuối tuần mẹ tuyệt dẫn nhì chị em đến thăm ông bà nội. Mẹ dọn dẹp, nấu cơm tươm tất mang đến cả nhà cùng ăn. Bà nội yêu dấu mẹ lắm, bởi mẹ vừa hiền vừa đảm đang. Sản phẩm xóm bao quanh em cũng rất yêu quý mẹ, bởi vì mẹ xuất xắc giúp đỡ người khác.
Mẹ em là một người phụ nữ tuyệt vời. Em rất mếm mộ mẹ và muốn mẹ luôn luôn khỏe mạnh để sống mãi với em.
Văn mẫu kể về người mẹ của em
Văn mẫu kể về người mẹ thân thương của em
Trong gia đình em, tất cả bố mẹ, ông bà và các em nữa. Nhưng người mà lại em thương yêu nhất bên trên đời đó là mẹ em.
Năm ni mẹ em mới hơn 30 tuổi, nhưng khuôn mặt của mẹ lại có vẻ già hơn tuổi của mình. Trên gương mặt tròn đầy vẻ nhân từ phúc hậu, nơi khóe mắt đã in hằn nhiều vết chân chim của thời gian. Đôi môi mẹ luôn mỉm cười dù có nhiều khi em làm việc sai, mẹ vẫn nhẹ nhàng dạy bảo nhưng mẹ ko hề nổi giận giỏi la mắng em. Mái tóc mẹ đen như gỗ mun, lâu năm ngang lưng, quan sát từ xa mẹ như một thiếu nữ với suối tóc dài, nhưng lúc mẹ làm cho việc lại khác, đôi bàn tay mẹ cấp tốc nhẹn búi mái tóc lên rất cao rồi tảo ra làm cho việc rất nhanh. Với dáng vẻ người trung bình nhưng hơi gầy, mặc dù vậy, cơ hội mẹ làm cho việc thì không một ai chê trách được gì hết.
Đối với gia đình mình, mẹ là người phụ nữ hết sức chu đáo cùng tươm tất. Mẹ luôn luôn cho bố bé chúng em từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Những lúc em ốm, mẹ chăm sóc em từng li từng tí, mẹ download thuốc mang đến em uống, cả đêm ko ngủ để đắp khăn hạ sốt cho em, nấu đến em chén bát cháo giải cảm. Với em, mẹ vừa là chưng sĩ, vừa là người thầy giáo đầu tiên của em. Không tính ra, mẹ như một cuốn từ điển bách khoa toàn thư vào nhà, từ việc nhỏ tới việc lớn.
Em chỉ ước bản thân lớn thật nhanh để bao gồm thể giúp mẹ, làm cho những việc vặt để mẹ đỡ mệt hơn. Em sẽ cố gắng tập nấu cơm, làm đồ ăn để nấu mang lại mẹ những bữa cơm ngon nhất.
Kể về người mẹ của em
Văn mẫu kể về người mẹ thương yêu của em
Mỗi người đều gồm một người mẹ. Đó là một chỗ dựa tinh thần rất lớn mà lại ai cũng phải đáng quý trọng. Mẹ tôi cũng vậy, mẹ luôn luôn dành tình yêu thương lớn nhất cho chúng tôi để bù đắp nỗi mất mát về người cha.
Tôi ra đời đã ko thấy được mặt cha. Đó là sự tổn thương rất lớn. Mặc dù vậy, nhưng mỗi lúc ở mặt mẹ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Năm tôi lên một tuổi, mẹ tôi phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi gia đình. Làm sao là đóng gạch, cuốc mướn… mẹ làm hết. Nghĩ đến đây mà lại tôi rưng rưng nước mắt. Số mẹ tôi thật khổ! Mẹ có tác dụng vất vả đến như vậy cơ mà vẫn ko đủ ăn cần mẹ phải đi có tác dụng nghề dạy trẻ. May mắn lắm mẹ mới xin được vào một nơi ổn định.
Bàn tay mẹ tần tảo, đầy những vết chai sần. Đôi mắt thì quầng đen vị làm việc vất vả. Nhưng tôi biết, vào những ngày Tết trong những khi mọi người đang vui đùa chạy nhảy thì mẹ lại ra phía bên ngoài vườn lặng lẽ ngồi khóc. Những giọt nước mắt chứa đọng trọng tâm hồn trong sáng, thông thường thủy của mẹ.
Mẹ thật là cao cả! Mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước đi của tôi như một động lực góp tôi không ngừng học hỏi. Tôi còn nhớ tất cả năm lúa thất (mất) mùa mẹ phải đi khuân vác gạch thuê mang lại người ta để kiếm tiền. Đôi vai mẹ bị trầy xước rất nhiều. Nhưng nó lại chưa đựng nhiều kỷ niệm đối với tôi. Đến bây giờ, mẹ vẫn ko ngừng có tác dụng việc.
Có lẽ ông trời quán triệt mẹ nghỉ. Mặc dù vậy, mẹ có một trọng điểm hồn vẫn lạc quan, yêu thương đời. Tôi thật cảm phục trước mẹ. Năm tháng qua đi, mẹ vẫn phải chịu đựng bao nỗi đắng cay, ngọt bùi. Mẹ như là một tia sáng sủa của đời con. Tôi biết mẹ ấp ủ trong bản thân một nỗi hy vọng: “Không để cuộc đời bé lại giống bản thân phải tạo dựng cho nhỏ một sự nghiệp”. Tôi biết vị tôi, mẹ có thể hy sinh tất cả, kể cả niềm vui. Bởi thế mẹ rất nghiêm khắc lúc tôi làm sai việc.
Tôi thật khâm phục mẹ. Tôi phải phấn đấu để trở thành một người nhỏ ngoan để mẹ khỏi buồn lòng, để đền đáp công lao sinh dưỡng của mẹ. Mẹ là một người mẹ không giống với người mẹ nào. Vào mắt mẹ, tôi như là một hy vọng rực rỡ. Tôi vẫn luôn luôn ghi nhớ câu nói: “Nếu mẹ là dòng sông, nhỏ là nước thì cái sông ko thể chảy được nếu thiếu nước”.
Kể về người mẹ của em
Văn mẫu kể về người mẹ của em
“Vũ trụ tất cả nhiều kì quan, nhưng kỳ quan liêu đẹp nhất là trái tim người mẹ…”
Ai đó đã từng nói với em như thế. Mẹ quả thực là tiếng gọi thiêng liêng nhất, tất cả mẹ quả thực là niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Mẹ đối với em có ý nghĩa vô cùng quan trọng, là món vàng lớn nhất của em trong cuộc đời này.
Mỗi chúng ta, khi có mặt đã được bảo bọc trong vòng tay của mẹ. Mẹ vất vả chăm lo đến gia đình em nhiều năm, đến năm nay, mẹ đã bước qua dòng tuổi bốn mươi, đi hết gần nửa đời người. Mẹ xuất hiện trong một gia đình nông dân nhưng trong tương lai lại trở thành một người công nhân. Cuộc sống vất vả, không thư nhàn như nhiều người phụ nữ khác khiến mẹ nhìn gồm vẻ già hơn so với tuổi thật. Dáng vẻ người mẹ gầy gầy, nhìn từ xa nhỏ bé, hy vọng manh nhưng đôi vai gầy lại kiên cường vô cùng. Mẹ gồm khuôn mặt trái xoan nhỏ, làn tóc đen thường búi gọn gàng sau gáy, sống mũi cao cao thanh tú và đôi mắt hiền từ ấm áp. Bao gồm lẽ do vậy nhưng dù quan sát vào những nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt của mẹ, em vẫn cảm thấy mẹ khôn xiết dịu hiền, dễ gần.
Mẹ ko bao giờ cười rộ lên nhưng chỉ hơi mỉm cười, hiền hậu và tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp, dễ chịu. Ngày mới lập gia đình, mẹ và bố đều là nông dân, vừa chăm lo đồng lúa, vừa chăn nuôi gia súc, gia cầm, lo đến chị em em. Sau này, bố đi làm cho ăn xa, mẹ cũng xin được vào một nhà máy sản xuất ở địa phương, làm cho công nhân môi trường, siêng quét dọn bao phủ sân xưởng của nhà máy.
Vì công việc nên đôi tay của mẹ dần nhiều thêm vết chai sần, thô ráp. Đôi bàn tay ấy vẫn ngày ngày chuẩn bị chu đáo từng bữa cơm cho gia đình em, chăm lo cây cối, vật nuôi trong nhà. Mẹ ra khỏi bên từ sáng, khi ánh mặt trời bắt đầu che phủ mọi cảnh vật với trở về vào tầm chập tối. Một tuần cứ lặp đi lặp lại như vậy, thỉnh thoảng mới có ngày nghỉ với tan làm cho sớm.
Tuy bận rộn nhưng mẹ chưa bao giờ quên thân yêu chị em em, mỗi tối mẹ vẫn dành thời gian trò chuyện, hỏi han tình hình học tập của nhì đứa, bao gồm chỗ nào ko hiểu, nếu mẹ giải được mẹ sẽ giúp. Mỗi lần em ốm, mẹ vẫn như thường lệ bao năm qua, cẩn thận nấu cháo, đắp khăn ướt, thiết lập thuốc cùng túc trực mặt cạnh đến đêm khuya, chờ em hạ sốt mới yên tâm.
Có những lần học bài xích đến khuya, em cùng chị gái đều gục đầu ngủ quên trên bàn học, mẹ cho dù đi nằm từ sớm vẫn để ý, thấy vậy liền nhẹ nhàng tắt đèn, thu dọn sách vở với buông màn cho việc đó em. Nhiều lần, lo chúng em buổi sáng sủa vội rubi quên sách vở, mẹ còn xem kĩ thời khóa biểu, soạn đầy đủ đồ dùng, sách những môn, đặt ngay lập tức ngắn trong cặp sách cho việc đó em. Nhờ vậy nhưng mà chưa lần làm sao em quên đồ cần sử dụng học tập lúc đến lớp.
Mẹ ko chỉ là người mẹ dịu hiền, bao dong mà còn là một người vợ mẫu mực, chu đáo. Bố tuyệt đi có tác dụng xa nhưng mẹ luôn luôn ân cần gọi điện quan tiền tâm, thỉnh thoảng nhắc nhở bổ giữ gìn sức khỏe, lo lắng mọi việc trong bên chu toàn, không để bố bận tâm. Mẹ luôn luôn dặn em ngoan ngoãn, cố gắng đừng có tác dụng phiền bố kẻo bố phiền lòng, ko yên chổ chính giữa làm việc. Mẹ cố gắng chăm lo đến chị em em đầy đủ, không thực sự xa hoa nhưng bằng bạn bằng bè.
Đối với láng giềng láng giềng, mẹ là người hiền lành tốt bụng, luôn sẵn lòng góp đỡ lúc mọi người cần. Có lần bà cụ hàng xóm bị bệnh, không tồn tại con dòng chăm sóc, mẹ không ngại vất vả, ngày làm sao cũng lịch sự lo cơm nước, giặt giũ như đối với người thân ruột thịt. Nếu lỡ có bận cũng dặn chị em em sang góp bà. Mọi người bao bọc ai cũng yêu mến mẹ.
Mẹ không chỉ chăm sóc, nuôi dưỡng em ngoài ra dạy em những bài xích học có tác dụng người, sống nhân hậu và không ngừng cố gắng vươn liên, lạc quan, tin tưởng vào tương lai. Mẹ đó là niềm may mắn lớn lao của em. Em sẽ cố gắng phấn đấu trở thành người hữu ích để không phụ lòng mẹ, nỗ lực đến ngày bao gồm thể báo đáp công ơn, chăm sóc cho mẹ.
Khi đọc ngừng những lời văn kể về mẹ của em bên trên, ta càng thêm thấm thía về những vất vả, lo toan, tình thương của người mẹ dành cho con to lớn lớn đến nhường nào.”Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.”mẹ thì ngày một già đi, bà không thể ở mặt ta mãi mãi được. Vậy nên lúc còn mẹ hãy trân trọng cùng yêu thương, chăm sóc mẹ của bản thân nhiều hơn, không phụ lại kỳ vọng cơ mà mẹ giành riêng cho mình.
Từ khóa search kiếm:ta ve me cam dongcác bài văn về mẹViết văn xúc động về mẹ và tôinhững bài văn kể mẫukể về mẹnhững bài văn ngắn kể về người mẹ