Bạn vẫn đọc truyện Bên Nhau Trọn Đời của người sáng tác Cố Mạn trên website phát âm truyện online.“Có từng nào chuyện tình vào cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn luôn là được cụ tay nhau cho đầu bội nghĩa răng long.”“Dĩ Thâm, em đang đếm mang lại chín trăm chín mươi chín anh new đến, lần sau nếu để em đếm mang đến một ngàn thì em sẽ kệ xác anh!”<…>“Dĩ Thâm, em sẽ đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi.
Bạn đang xem: Bên nhau trọn đời
”Còn bảy năm nay, anh vẫn đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín?Không yêu cầu không nghĩ đến quăng quật cuộc, chỉ là không tồn tại cách làm sao đếm đến một nghìn!“Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng bao gồm gì tương quan đến nhau, đó là một thóiquen, nó từ bỏ nảy sinh, còn anh chẳng thể cưỡng lại. ”“…Chờ ngóng không xứng đáng sợ, dòng đáng sợ duy nhất là lừng khừng phải chờ mang lại bao giờ. ““Anh thấy Hà Dĩ rạm là tín đồ thế nào?”“Lãnh đạm, lý trí, khách quan.”“Vậy bạn đó đó là sự không lãnh đạm, ko lý trí, không khách hàng quan của anh ta.”“Tôi sẽ nói rồi, chỉ cần gặp mặt lại Triệu mang Sênh, bất kỳ nguyên tắc nào của Hà Dĩ Thâm hầu như thay đổi.”“Cuộc sống này thật nặng nề tin. Hai tín đồ đi một tuyến phố vòng nhiều năm như vậy, bất ngờ vẫn rất có thể trở về bên cạnh nhau.” “Đau? Em cũng biết đau?Đau là cảm xúc trống vắng tanh hãi hùng khi tỉnh giấc lưu giữ ra em đã từng đi xa, không hề nhìn thấy nụ cười con trẻ của mình của em.Xem thêm: Diễn Viên ' Gửi Thời Đẹp Đẽ Đơn Thuần Của Chúng Ta Diễn Viên
Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi đơn độc trống hoác sau mọi cuộc vui ồn ã mỗi lầnăn mừng thành công vụ án!Làm sao em hiểu được?!Lúc đó, em đang trong tầm tay của một người bọn ông khác!”“Dĩ Thâm, em rất nhớ anh…Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng 1 mình trên bé phố lạ lẫm ở một giang sơn xa lạ, các con người với màu domain authority khác lạ lướt quatrước mắt, ngay một dáng bạn giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờcuối cùng đã nói cách khác với anh, em siêu nhớ anh… ““Chuyện tình yêu cũng tương tự uống nước, rét lạnh nỗ lực nào chỉ có tín đồ trong cuộc biết…”“Khi thân họ vẫn là chuyện dĩ vãng, điều tức giận nhất, khổ sở nhất, là các kỷ niệm vẫn như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.”“Sau này em sẽ hiểu, ở ở đâu đó trên núm giới này có cô ấy xuất hiện, những người dân khác chỉ là tạm bợ. Anh không muốn tạm bợ.”“Còn anh ngẩng đầu, quan sát thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thiệt làngang ngạnh, chiếu qua lớp lớp… đi thẳng liền mạch vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí còn không kịp tự chối.Cô ấy là tia nắng phương diện trời tuyệt nhất trong cuộc đời ai oán của anh, tuy nhiên tia nắng này không chỉ là chiếu duy nhất mang lại anh.”“Đúng là con được chụp ra đấy. Năm ấy, nếu không vì bà mẹ con chụp trộm bố thì làm những gì có con…”Đó là 1 trong các buổi chiều ánh nắng vẫn tỏa nắng như trước kia, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi thơm cây cỏ, bên trên vỉa hè phản nghịch chiếu cha chiếcbóng đổ dài…Thời tiết đẹp mắt như vậy, phù hợp để ra ngoài, ưng ý hợp để mà chụp trộm, mê say hợp… cùng cả nhà trọn đời.“Bình thản bởi vì đã quyết đinh.Quyết định là sẽ chờ.Đối với một trong những người, lốt thương đang lành dần theo thời gian, ví dụ như trường đúng theo của tôi.Đối với một số trong những người thời hạn chỉ càng khiến cho vết yêu đương thêm rỉ máu, như cùng với Dĩ Thâm.Thì ra trong thời hạn đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ nên bề ngoài, tất cả một loạivết yêu mến nó đột nhập vào xương tủy với hoành hành nghỉ ngơi nơi không có ai nhìnthấy.”“Bỗng nhiên tôi cảm giác mình y hệt như loài hoa ngần ngừ tên này.Lặng đúng ra hoa, lặng lẽ tàn, tháng ngày trôi qua không người nào hỏi thăm.”