RSS
“Quê hương thơm là còn đò nhỏ, êm đềm khua nước ven sông”. Tuổi thơ chúng ta ai cơ mà chẳng nối sát với cái sông quê hương. Bao bài xích hát bao lời thơ vẫn gửi gắm tình cảm từ dòng sông ấy.
Bạn đang xem: Cảm nghĩ về dòng sông quê hương em
Dòng sông quê hương – cái sông của tuổi thơ, mẫu sông ôm ấp tôi trong tình thân thương, cái sông đỏ màu phù sa, đỏ color lúa chín, đỏ màu yêu thương. Phải chăng con sông này không chỉ bồi đắp trường đoản cú phù sa ngoài ra bồi đắp lên tự tình dịu dàng tha thiết? Văng vẳng mặt sông giờ ru ầu ơ, giờ hò đò, tiếng mái chèo khua nước, với cũng văng vẳng mặt sông giờ đồng hồ trái tim, giờ yêu thương dịu nhàng nhưng đằm thắm kì lạ! Còn nói được gì đây lúc nghe đến thấy, cảm nhận thấy câu hát quan chúng ta mượt mà, trữ tình vào một đêm trăng thanh làm việc bến sông? Đêm trăng thanh, đêm trăng vũ hội của chiếc sông. Cùng mẫu sông ấy, buổi sáng sớm thì trong trẻo, non lành, giờ chiều hoàng hôn vẫn ngự trị thì hồng rực lên, sáng sủa ánh lửa còn lúc trăng vẫn chui ra khỏi cái vỏ ngày thì cái sông lại lấp lánh lung linh trong bộ xiêm áo của bạn nữ lọ lem, sáng cùng đẹp mang lại lạ kì! Lắng nghe, bạn còn nghe thấy cả giờ đồng hồ vĩ rứa du dương, réo rắt, lúc trầm, thời gian bổng vang lên từ đáy sông. Đó chính là lúc sông vẫn hát đấy, sông đã hát lên khúc tình ca, sông sẽ hát lên, hát về cuộc đời của mình, hát về quê hương.
Chỉ gắng thôi, chỉ đơn giản dễ dàng là giờ đồng hồ nước chảy thôi nhưng lại sao cơ mà nặng tình đến thế, lòng người hợp lí cũng rung cồn trước thứ tình cảm ấy? loại sông ấy nuôi dưỡng chổ chính giữa hồn trẻ con thơ của tôi, sẵn sàng không ngừng mở rộng vòng tay đón tôi vào vào làn nước mát lành. Tuổi thơ tôi tắm đuối trong chiếc sông yêu thương thương. Cái sông ấy chứa đựng bao tình yêu thương của dân làng tôi, một tình yêu đối chọi sơ, đơn giản và giản dị mà thiệt cao quý. Tình cảm này vun đắp cho một tình yêu thương còn linh nghiệm và cừ khôi hơn, chính là tình yêu thương quê hương, đất nước, yêu làng xóm thân thuộc, để rồi từ địa điểm này bao fan con đang ra đi ko trở về tuy thế tôi biết trong trái tim của mình vẫn in hình con sông yêu thương, chiếc máu trong tín đồ họ tung ra, mang màu dòng sông yêu yêu thương vì chính họ cũng đã từng tắm trong mẫu sông này. Sao quên được rất nhiều ngày nắng nóng hạn, loại sông cạn nước, trong tối thanh tôi nghe thấy tiếng khóc than bi thương của nhỏ sông, sao mà lại thương mang lại thế. Cùng cũng sao quên được phần đa ngày mùa bội thu, mọi người cũng vui mà chiếc sông cũng vui, tôi biết nó đã nghĩ gì, nó đang vô cùng vui cùng dân làng. Con sông ấy cùng như một con bạn biết yêu thương thương, biết giận hờn, thời gian vui thời điểm buồn. Tôi yêu chiếc sông xiết bao.
Rồi mai đây, có thể tôi là một trong bác sĩ, một kĩ sư hay như là 1 người lao động dẫu vậy tôi vẫn chỉ là 1 trong đứa trẻ bé bỏng bỏng đối với dòng sông yêu thương. Loại sông ấy mãi luôn sát cánh đồng hành bên tôi, tiếp thêm sức lực để tôi vững vàng tin vào cánh cổng tiếp cận tương lai tươi tắn muôn màu.
Ai trong bọn họ cũng mong muốn đi thật xa, cho thăm số đông nơi khét tiếng để ngắm nhìn vẻ đẹp nhất của cảnh vật vị trí ấy. Mà lại rồi cho một thời gian nào kia trong cuộc đời, bạn sẽ nhận ra rằng vẻ rất đẹp của thiên nhiên không phải là việc hoa mĩ, to lớn, béo phì mà là sự việc gắn bó, yêu thương. Cùng với tôi loại sông quê nội được coi là dòng sông tuổi thơ mang các kỉ niệm, vị trí nuôi dưỡng trọng điểm hồn công ty chúng tôi khôn lớn. Chẳng đề nghị tìm kiếm đâu xa, trong mắt chúng tôi, loại sông ấy đó là kì quan của kỉ niệm.
Xem thêm: Giá Tiền Bắn Tia Laser Trị Tàn Nhang Bao Nhiêu Tiền ? Chi Phí Điều Trị Nám Da Bao Nhiêu Tiền
Tuổi trẻ, ai lại mấy lần ngoáy đầu quan sát lại. Tôi đã có lần chạy theo đa số ước mơ cùng những thứ đồ dùng chơi của thành phố rồi quên bẵng đi cái sông của quê hương. Cho tới khi một đợt nữa trở về quê nội, chứng kiến vẻ bình dân của sông, tôi bỗng dưng thấy lòng rưng rưng như phát hiện chính bạn dạng thân mình nơi ấy. Mẫu sông vẫn thế, im lìm tung nhẹ, thướt tha như vạt áo nhiều năm của chị có những lúc rợn sóng lăn tăn giống như những đường vẻ trên bức ảnh của em tôi. Nhìn từ xa, sông như một dãi mây cố ngang thai trời có những lúc xanh biếc, có lúc trắng đục. Đó là các ngày nắng, dòng sông như cô bé thẹn thùng nấp sau lũy tre mát rượi, nước sông trong xanh màu của tre, của rất nhiều rặng dừa phía hai bên bờ. Chỉ cần đột ngột một cơn mưa, sông sẽ thay chiếc áo white color đục. Cứ nạm mùa mưa đa số dòng sông lúc nào cũng đùng đục màu sắc của đất, của phù sa. Thiết yếu cái màu trắng ấy đã mang đến cho quê hương tôi những nguồn lợi. Phù sa vun bồi phía 2 bên bờ, cây xanh cũng xanh rì hơn, trái ngọt sum suê tứ mùa. Mùa nước nổi, cá tôm tự đâu theo làn nước đến đây, fan dân quê tôi bắt đầy đủ chú cá tươi ngon lấy ra chợ phân phối kiếm thêm ít tiền cho các con đi học. Tôi nhớ ngày đó, bà bầu tôi vẫn thường ra sông xúc tôm, tép nhỏ tuổi về cho bọn vịt ăn. Bà tôi chở tôi trên mẫu xuồng nhỏ đến đoạn sông yên ổn tĩnh nhằm câu cá. Có năm trời chỉ toàn là nắng hạn, phần lớn ao hồ khô cạn nước, chỉ có dòng sông vẫn lặng lẽ dành trọn mối cung cấp nước cuối cùng của bản thân mình cho những đứa con quê.Với cộng đồng trẻ chúng tôi, cái sông chẳng không giống nào người chị, người chị em rồi nhiều lúc trở thành anh bạn thân tốt giận dỗi. Gần như lúc thả thuyền bên trên sông tối ngày trung thu, sông tất cả hiểu tôi cầu nguyện điều gì mà lại mĩm cười vỗ sóng vơi vào thuyền. đầy đủ khi chảy học, tôi rủ đám chúng ta đầu trần, chân đất bơi lội ngang sông, chơi trò trốn tìm kiếm trong đám lục bình, bông súng. Thời điểm ấy, sông cũng khanh khách cười cợt theo mọi trận cười cợt giòn rã của bọn chúng tôi. Sông dang vòng tay lạnh giá ôm công ty chúng tôi như người người mẹ vuốt ve con, bảo đảm con. Tôi yêu thương sông như yêu thương hình bóng quê nhà mình, tôi ghi nhớ sông như người con xa lưu giữ mẹ. Bao gồm ngày hè bận bịu việc học, không trở về viếng thăm nội, thăm quê, tôi ngủ mơ thấy mình được chơi rất nhiều trò nghịch thuở nhỏ xíu bên loại sông, rồi lag mình hốt nhiên thấy lạc lõng giữa căn phòng yên tĩnh. Tôi òa lên khóc như 1 đứa trẻ con vừa tiến công mất máy gì quý giá.
Phải rồi, tôi đã hết đi tuổi thơ ngây của bản thân mình bên người các bạn Sông từ thời điểm ngày lên thành phố. Tôi là một thằng bạn hay lỗi hẹn, bắt Sông cần đợi ngóng mòn mõi nhằm rồi quặn mình nhức đáu theo từng cái chảy. Sông ơi! Biết bao giờ tôi có thể trở trở về bên cạnh Sông nhằm tìm lại kí ức của thiết yếu mình? dù cho có xa xôi tôi vẫn luôn luôn ghi khắc trong tim hình ảnh của quê hương và hình ảnh dòng sông thân thiết. Tất cả ai nỡ quên khuấy những gì tươi đẹp nhất trong đời mình, sông ơi!
Cuộc sống làm việc làng quê, nghỉ ngơi đồi làng là một cuộc sống thường ngày mà rất nhiều người ao ước muốn. Và còn kì diệu hơn nữa khi cuộc sống ấy gắn sát với một cái sông êm đềm, dịu dàng, mát lành – một dòng sông của sự tươi trẻ, của mức độ sống.
Quê tôi, nơi đã chứng kiến cả tuổi thơ của tôi, cũng có thể có một cái sông xanh mát. Liệu liệu có còn gì khác sung sướng hơn khi bên trên một miền quê xa xăm, hẻo lánh lại có một mẫu sông chảy qua, dòng sông đã từng có lần cho tôi một tuổi thơ thật xuất xắc vời.Tôi yêu loại sông quê nhà tôi như yêu thương chính gia đình tôi, như chính tình yêu nhưng mà tôi dành cho nơi xóm thôn quen thuộc. Cứ mỗi khi nhớ đến mẫu sông ấy, kí ức về tuổi thơ lại hiện tại lên, rõ ràng, rành rọt như 1 chuyện new xảy ra, ngoài ra chính làn nước mát lành của loại sông đã gột bỏ những lớp bụi. Tôi nhớ, trong lưu niệm của tôi, nhỏ sông đặc biệt ấy uốn bản thân quanh xã xóm, rồi chập vào một nhánh sông khác, đổ ra biển. Chẳng thể nào quên được cái xúc cảm ấy, một sự choáng ngợp, một sự ngạc nhiên đã ùa đến trong tôi vào lần trước tiên nhìn thấy nó. Con sông quê tôi chỉ rộng chừng nhị chục thước dẫu vậy chiều dài của nó chẳng thể nào bao quát không còn được, vẫn tiếp tục chảy ngơi nghỉ phía con đường chân trời. Chẳng gọi tại sao trong khi con sông vẫn in vào kí ức tôi một thông điệp kì lạ – bất cứ lúc nào tôi ghi nhớ tới mẫu sông, lại nhớ tới quê hương, buôn bản làng. Tôi còn nhớ phần đông lần tập bơi mặt bờ sông, còn nhớ lần thứ nhất được vùng vẫy vào làn nước đỏ au đó, một cảm hứng mát lành, phấn kích dịu ngọt đã ập tới với tôi một cách ngẫu nhiên, khiến cho tôi cảm giác như được cho với một nơi tràn trề những sự vui vẻ. Rồi tôi ghi nhớ tới các lần chèo thuyền trên sông, ghi nhớ tới đông đảo lần đi chăng lưới đánh cá bên trên sông cùng bố. Con sông quê tôi thật kỳ lạ kì, nước sông đỏ au do phù sa tuy vậy cũng 1 phần đỏ vì màu hồng của cá diếc, cá chép. Những bè đảng cá đông nhung nhúc tụ tập bên dưới làn nước mát lành. Mọi khi nắng đổ lên sông, mặt nước lại ánh lên như được dát bạc. Rồi những quan tâm đến thơ ngây ngô cũng qua đi, tôi lại liên tục sống bên dòng sông tôi yêu quý. Phần đa kỷ niệm vê cái sông luôn khiến tôi bồi hồi, xúc động. Đó là phần đa lần dò trai cùng tập thể bạn, các lần mà cát vàng như bám đầy chân tay, hay phần nhiều lần tôi tức giận, làn nước mát mẻ ấy lại vỗ vê tôi, xoa dịu số đông giận hờn trong tôi, mang đến tôi được sinh sống trong sự nhẹ dàng, lắng đọng của tuổi thơ, đã chẳng bao giờ tôi quên được cái vị mặn mặn, ngòn ngọt của nước sông quê tôi, quan trọng quên được bè cánh cá chép, cá diếc đông đúc ấy. Tôi sẽ chẳng thể nào có một tuổi thơ vào sáng, ngọt ngào, êm ả dịu dàng nếu không tồn tại dòng sông yêu thích ấy.
Làm sao mà lại tôi ko yêu, không quý một cái sông như thế, một chiếc sông đã mang đến tôi tuổi thơ đầy ngọt ngào, một kí ức chẳng thể nào quên.