Bạn đang xem: Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước
Bạn đang xem: Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước chọn một dòng hay để nước cuốn trôiHọc kì đầu năm 4 đại học đã gần kết thúc. Thực sự mà nói thì bản thân tôi cũng còn chưa hề có được bất kì định hướng nào cho tương lai. Vẫn như bản thân tôi của những năm cấp 3, không biết phải chọn con đường nào, chọn trường nào thì nên, hay bản thân nên học cái gì.
Tôi đã mất phương hướng như vậy suốt 21 năm qua. Giao niên, cũng là sắp bước sang tuổi mới, tôi thực sự tìm được thứ mình thích học, nhưng có chăng đã quá muộn???
3 năm đầu đại học, một sinh viên chuyên ngành tiếng Anh chỉ được học lại các kĩ năng nghe, nói, đọc, viết. Tôi đã có những tiến bộ rõ rệt hơn so với bản thân của những năm cấp 3, một cô gái tỉnh lẻ, có nhiều thiếu sót và cả những lỗ hổng kiến thức. Nhưng vấn đề là nó chưa hề cho tôi có cảm giác là tôi đã quyết định đúng hướng khi chọn tiếng Anh là điểm tựa để giúp tôi nuôi sống bản thân mình.
Chỉ cho đến khi được học môn Semantics (tạm dịch là Ngữ nghĩa học), không biết là do đúng giáo viên, đúng cách dạy hay bản thân có năng khiếu với những khái niệm trừu tượng của tiếng Anh, những vấn đề chuyên sâu, cốt lõi của tiếng Anh, mà lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự muốn học lên cao hơn trong phần này để có thể trở thành một “nhà ngôn ngữ học”. Đương nhiên cái đích đến của tôi không phải là cái chức danh mà xã hội nhìn nhân một con người ấy, mà là tôi đã tìm thấy động lực, tìm thấy cái thực sự có thể kích thích trí tò mò của bản thân.
Nhưng học lên cao đồng nghĩa với cả những khoản học phí phải lo. Gia đình không phải là dạng khó khăn, nhưng để kiếm được đồng tiền của thiên hạ thì bố mẹ tôi cũng phải một nắng hai sương, tảo tần sớm hôm mới có được. Và tôi, may mắn được bố mẹ lo cho học đại học, và một phần cũng có ý chí tự lập cao ,chỉ là ý chí thôi, chứ thực ra tôi vẫn chưa làm được gì cả, vẫn là một kẻ ăn bám, vẫn ngửa tay xin mẹ từ 2 ngàn đi xe buýt đến những cuốn truyện tranh, hay những vật dụng bình thường khác. Đúng vậy, tôi vẫn thất nghiệp, và còn chẳng có nổi một xu dính túi.
Xem thêm: Triệu Chứng Ung Thư Vòm Họng Giai Đoạn Đầu: Dấu Hiệu, Chẩn Đoán, Điều Trị
Mẹ vẫn thường hay nói với chị em tôi: ” tao cho chúng mày mỗi đứa một cái cần câu cơm là tấm bằng đại học rồi tự chúng mày phải bươn chải với cuộc đời”. Mẹ nói đúng. Đương nhiên rồi, “Gia các” nhà tôi phán câu nào là chuẩn câu đó.
Và tôi, cũng không hề có ý định xin tiền nhà để đi du học hay học lên cao, mà chỉ nghĩ, nếu mình kiếm việc làm thêm từ trước, mỗi tháng được 2, 3 triệu tiền lương rồi góp nhặt, tích tiểu thành đại thì có lẽ bây giờ cũng có thể nghĩ nhiều hơn đến chuyện học lên.
Chẳng qua là thấy bản thân đã phí hoài 3 năm đầu đại học sống ngây ngốc, không có mục đích, không có định hướng, cũng chẳng có nghề ngỗng gì, chỉ là không một xu dính túi.
Nhưng, những tiếc nuối ấy chỉ tốn thời gian. Mặc dù bây giờ vẫn chưa quyết định được việc tiếp tục học lên với tiếng Anh hay chuyển qua tiếng Nhật, nhưng tôi vẫn thấy rằng bản thân nên có những khởi đầu cho riêng mình, dù trễ hơn so với người ta, nhưng ít ra mình đã bắt đầu, và còn để sau này bản thân ít hối hận hơn.