Mạt Mạt ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà tôi, gió lạnh ào ào thổi qua khiến cho người cô ấy run lên lập cập.
Bạn đang xem: Truyện kiếp trước em đã chôn cất cho anh
Đôi mắt đơn độc của cô ấy khiến ai quan sát cũng phải cảm thấy đầy yêu mến cảm. Thấy tôi mang lại rồi, cô ấy đứng lên, chú ý tôi chăm chú. Tôi cũng đứng yên quan sát cô ấy, tứ mắt cứ nhìn nhau như vậy, không có bất kì ai nói câu gì. Cô ấy mang một chiếc áo khoác bên ngoài ngoài màu đỏ rực, mái đầu được buộc gọn gàng ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt, một khuôn phương diện gãy gọn gàng thanh tú, một cặp mắt gãy gọn gàng thanh tú. Đôi môi cô ấy trắng bệch bởi lạnh. Dịp bấy giờ, đầu óc tôi trọn vẹn trống rỗng, ko kịp để ý đến điều gì, ôm ghì rước tấm thân bé nhỏ tuổi ấy vào lòng, dùng môi bản thân đè nát đôi môi mềm mịn và mượt mà mà tôi hằng mơ tưởng lâu nay nay.Cô ấy sững bạn lại giây lát trong tầm tay của tôi, không thể có chút phản nghịch kháng, nhằm mặc tôi ôm, nhằm mặc tôi hôn. Không hỏi lý do, cũng ko hỏi tương lai. Cứ ngoan ngoãn im lặng trong khoảng tay tôi như vậy, về bên đúng với khí chất 1-1 giản, thuần khiết nhưng mà cô ấy vốn có khiến cho tôi cảm động mang lại nỗi nhì mắt cay sè. Đêm nay là đêm cha mươi tết, tất cả người dân trên đất nước này mọi về xum họp cùng với gia đình, tận hưởng cảm xúc đoàn viên hạnh phúc. Nhưng cô nàng không tía không mẹ đó lại ngồi trước góc cửa một người lũ ông hoàn toàn có thể coi là xa lạ, mang cho gió bấc vờn quanh, hơi lạnh gặm nhấm.
Xem thêm: Top 22 Quán Karaoke Giá Rẻ Cho Sinh Viên Tphcm Giá Rẻ Phòng Đẹp Âm Thanh Hay
“Mạt Mạt…” Tôi điện thoại tư vấn tên cô ấy, một âm thanh dịu dàng, êm ả tới nỗi ngay cả bạn dạng thân tôi cũng cảm xúc giật mình. Cô ấy vẫn yên lặng, chỉ quan sát tôi. Tất cả đều được cô ấy gói ghém trong hai con mắt đen sâu thăm thẳm, luôn tỏ ra kiên cường ấy.Dường như không phải cô ấy bị quả đât này bỏ rơi mà chính cô ấy mới là bạn bỏ rơi trái đất này. Nắng mưa gió bão thì có liên quan gì tới cô ấy? năm mới tết đến lễ đầu năm có tương quan gì cho tới cô ấy? Cô ấy quan sát tôi bởi một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi vấn về lòng yêu thương hại nhưng tôi dành riêng cho cô ấy. Nhưng sự đơn độc và âu sầu của cô ấy, mặc dù có khéo cho mấy cũng ko thể bịt giấu không còn được. Mẫu cô nhỏ nhắn ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô bé phiêu bạt cả cuộc sống này, đã không còn ở đâu để đi nữa rồi. Giây phút được ôm cô ấy vào lòng, chính là một xúc cảm vui mừng thê lương đầy vì chưng dự, đó là cây cối dài dặc uyển chuyển liên tiếp trong lòng, mềm mịn như phần nhiều sợ tơ mỏng mảnh manh, vương vấn. “Vào đi, bên phía ngoài lạnh lắm, kẻo bị lây truyền lạnh.” Tôi kéo cô ấy vào trong nhà. Bật đèn lên, tia nắng chói chang của đèn điện làm mắt cô ấy khẽ nheo lại một lát, sau đó, cô ấy lôi từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra một xấp tiền, chuyển nó mang lại tôi. Tôi nghi vấn nhìn cô ấy, hỏi: “Em rước tiền nơi đâu ra vậy?” Đôi môi cô ấy khẽ nhếch lên, “Không bắt buộc đi nạp năng lượng trộm.”