Giọng nói khàn khàn mê tín đồ của è cổ Thanh Vũ xẹt qua tai tôi khiến cho tôi trở bắt buộc mê loạn, ko kìm được mong vươn tay ôm lấy anh.
Bạn đang xem: Theo đuổi vợ cũ đã ly hôn
Nhưng tôi giữ được một chút lý trí của mình, sử dụng sức đẩy è Thanh Vũ ra, anh lãnh đạm nhìn tôi: “Huỳnh Bảo Nhi.” “Trần Thanh Vũ, lúc này anh và tôi đã có bà xã chưa cưới và ck chưa cưới của bản thân rồi, sau khi ly hôn thì tình dục giữa bọn họ đã chẩm dứt, đừng làm phần đông chuyện buốn chán này nữa” “Chuyện tôi làm với em là buốn chán ư?” trằn Thanh Vũ cố kỉnh chặt tay đấm mạnh tay vào tường, tôi nhìn từng giọt máu của anh ý chảy bên trên sàn đơn vị mà cảm thấy đau, trái tim run rẩy liên hồi.
Trần Thanh Vũ… điện rồi sao? “Phải” Tôi nhắm mắt không chú ý Trần Thanh Vũ, chỉ có làm nỗ lực tôi bắt đầu thốt ra được đa số lời nhẫn chổ chính giữa như vậy. “Tôi gọi rồi, Huỳnh Bảo Nhi, em hung tàn lắm, em… không có trái tim.”
TАмliπh247.cом đã đổi thành τАмliлh247.мe
Trần Thanh Vũ hạ thấp sau, cười nhẹ xoay fan đi thoát khỏi phòng.
Tôi ngạc nhiên nghe tiếng bước chân rời đi của anh, hôm nay cả fan tôi không còn chút công sức của con người nào.
Tôi cười cợt khổ ngồi xuống, nhìn những vết ngày tiết loang lổ cùng bề mặt đất hồi lâu. Trần Thanh Vũ, sau cuối anh mong mỏi tôi phải làm gì đây? nai lưng Thanh Kiên vẫn chết, tôi vẫn dần chấp nhận cái bị tiêu diệt của anh ấy, mà lại lòng tôi vẫn không hề nguôi ngoai.
Ngày trằn Thanh Kiên ra đi, chị em anh ấy vẫn điên rồi, nên lúc bệnh viện mới hy vọng giết tôi. Tôi vô cùng áy náy, Lê Minh quang quẻ vẫn luôn an ủi tôi, nói rằng tôi chớ tự trách bản thân về tử vong của nai lưng Thanh Kiên nữa.
Nhưng sao tôi hoàn toàn có thể không trường đoản cú trách mình được cơ chứ?
Hôm ni là ngày chuyển tang nai lưng Thanh Kiên, khung trời âm u, sấm lag đùng đùng, tôi phiền muộn nhìn tia chớp xẹt ngang qua khung trời ngoài cửa ngõ sổ, người đàn ông bao gồm nụ cười bùng cháy rực rỡ như ánh mặt trời ấy vẫn ra đi rồi.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Bây tiếng tôi mới hiểu được, tính mạng con người con người bé dại bé và mong muốn manh biết bao!
Tôi nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ hồi lâu, mãi cho đến khi chuông cửa ngõ vang lên tôi mới tỉnh táo khuyết lại cơ mà đi mở cửa.
Nhìn thấy Lê Minh Quang mang tây trang màu sắc đen, tôi liếm song môi thô khốc, nói: “Chúng ta đi thôi”
Tuy mẹ Trần Thanh Kiên không muốn thấy tôi đến dự tang lễ của anh ấy ấy, nhưng mà tôi vẫn mong mỏi đến để đưa tiễn anh ấy một đợt cuối cùng.
Lê Minh Quang cầm tay tôi, an ủi nói: “Đừng sợ, anh sống đây.” “Vâng.” Tôi quan sát Lê Minh Quang, cụ chặt tay anh ấy.
Lê Minh quang nói ko sai, tất cả anh ấy ở mặt cạnh, tôi không nhất thiết phải sợ.
Chúng tôi xuất xứ đến tang lễ của è cổ Thanh Kiên, trời cũng bắt đầu đổ mưa. Trận mưa này vô cùng lớn, trong cả lái xe cũng có chút khó khăn. “Bảo Nhi, bây chừ đang kẹt xe, nếu em mệt mỏi thì dựa vào ghế ngủ một ít đi.” Lê Minh Quang quay đầu sang, nhu hòa nói cùng với tôi.
Tôi gật đầu, nhưng hiện nay đầu óc của tôi lại rất là tỉnh táo.
Tôi nhìn cơn mưa to quanh đó cửa sổ, con đường phố phủ lên mình một màu trắng xóa khiến cho tôi không nhận thấy cảnh vật mặt ngoài. Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm những người đi con đường vội vã ngoại trừ đó hồi lâu, xe chậm trễ di chuyển.
Bình thường xuyên đi mang đến chỗ ra mắt tang lễ chỉ mất 10 phút ngồi xe, thể nhưng lừng chừng do mưa, kẹt xe hay là vì cái gì nhưng tôi với Lê Minh quang quẻ tốn không hề ít thời gian new đến đó được.
Xem thêm: Hợp Âm Một Người Đi (Mai Châu), Một Người Đi
Lúc cửa hàng chúng tôi đến nơi thì phía bên trong đã chật bí mật người, phần lớn là người thân trong gia đình và chúng ta hàng bên họ Trần, tuy lúc bình thường rất không nhiều qua lại tuy nhiên đã xẩy ra chuyện này thì bầy họ cũng phải đến để phân tách buồn.
Những tín đồ đó thấy được tôi nhanh chóng quăng qua góc nhìn đầy khinh thường. Dịp tôi còn là vợ của trần Thanh Vũ, bọn họ cũng quan sát tôi với góc nhìn ấy, tôi sẽ quen với nó rồi.
Tôi với Lê Minh quang đãng cúi đầu thắp hương, yên lặng đứng một bên.
Mẹ è Thanh Kiên phân biệt tôi, đùng một cái nổi điên lên lao qua, cũng may đàn bà bà ấy kéo lại được. Trần Thanh Kiên tất cả một cô em gái, ban đầu tôi chỉ biết em gái anh ấy sống nghỉ ngơi nước ngoài, tôi cũng chưa từng gặp gỡ qua cô ấy.
Em gái è Thanh Kiên chú ý tôi rồi gửi người mẹ đang nổi điên rời khỏi đó, tiếp đến cô ấy đi mang đến chỗ tôi. Tôi nghĩ về cô ấy sẽ chất vấn tôi về tử vong của anh trai cô ấy, tuy nhiên cô ấy chỉ chú ý tôi hồi lâu rồi nói: “Chị Bảo Nhi, chị rất có thể đi cùng tôi một ít được không?”
Tôi và Trần Khả Hân không quen biết nhau, nghe cô ấy nói vậy tôi hơi gớm ngạc.
Lê Minh Quang cầm chặt tay tôi, thời điểm anh ấy định từ chối thì tôi cản lại. Ví như là em gái è Thanh Kiên thì tôi ko thể phủ nhận được, cho dù Trần Khả Hân hy vọng nói cái gì tôi đều đồng ý hết. “Được.” Tôi đồng ý nhìn è cổ Khả Hân. “Bảo Nhi.” Lê Minh Quang lo ngại tôi sẽ ảnh hưởng Trần Khả Hân làm cho tổn thương, anh ấy vắt chặt tay tôi.
Tôi chú ý vẻ mặt lo lắng của anh ấy, di động ngược trở lại: “Đừng lo mà, em không vấn đề gì đâu.”
Lê Minh quang đãng nghe tôi nói cầm cố mới lặng ngắt nhìn tôi: “Anh đang đứng sinh hoạt cửa ngóng em, có chuyện gì thì call cho anh.” “Được.” Tôi bi lụy cười chú ý vẻ mặt căng thẳng của anh ấy, sau đó theo nai lưng Khả Hân lên lầu.
Tang lễ của è Thanh Kiên được cử hành ở ngoài sân ở trong phòng họ, è cổ Khả Hân dẫn tôi đến phòng của nai lưng Thanh Kiên.
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, tuy thế cô ấy ko nói gì cả. “Tôi đang biết chị từ lâu rồi.” nai lưng Khả Hân dẫn tôi vào chống rồi nói.
Tôi nghe rứa giật mình quan sát Trần Khả Hân, tôi hơi không hiểu biết nhiều những lời cô ấy nói.
Tôi không biết Trần Khả Hân nói cùng với tôi điều này để triển khai gì?
Tôi nhấp lên xuống đầu, cố kỉnh tay Lê Minh Quang, thấp giọng nói: “Minh Quang, chúng ta đi thôi.”
Qua chuyện của nai lưng Thanh Kiên lần này, tôi đã hiểu ra một đạo lý, phải ghi nhận quý trọng tín đồ trước mắt, tôi cấp thiết để Lê Minh Quang phát triển thành Trần Thanh Kiên vật dụng hai được. Một khi tôi đã đưa ra quyết định thì sẽ không còn để nai lưng Thanh Vũ khiến tôi dao động tâm trí nữa.
Lúc tôi và Lê Minh Quang rời khỏi nhà è Thanh Kiên, bên ngoài trời mưa hết sức to, Lê Minh Quang thế chặt tay tôi, thời điểm rời đi bỗng gặp Trần Thanh Vũ cùng Nguyễn Mỹ mang lại phúng viếng.
Trần Thanh Vũ nhìn tôi chằm chằm, dù lúc này người đứng lân cận anh là Nguyễn Mỹ. “Trùng hợp ghê, bất ngờ cô Bảo Nhi đây hành động nhanh chóng thật, chắc trong trái tim đang mắc cỡ nhỉ?” Nguyễn Mỹ cười ngọt ngào và lắng đọng nói với tôi.
Tôi không thích so đo với cô ta, mặc dù sao trọng điểm trạng tôi bây giờ không được xuất sắc lắm, không muốn rỉ tai thừa thãi cùng với Nguyễn Mỹ.
Nguyễn Mỹ thấy tôi ko ngó ngàng cho tới cô ta, khuôn mặt mau lẹ trở yêu cầu vặn vẹo. “Minh Quang, chúng ta đi thôi.” Tôi ôm chặt hộp mộc trong ngực nói cùng với Lê Minh Quang.