Hồi nhỏ, bà mẹ tôi sinh sống với bà ngoại nhiều hơn thế là sống với cha mẹ. Ngoại tôi nằm trong lòng một “kho” bài hát ru em. Trưa trưa, bà đặt cháu lên võng, khe khẽ đong gửi rồi hát: “Ầu ơ! Nước ko chưn sao kêu nước đứng?/ Cá ko giò sao call cá leo?/ Ghe không tay sao kêu ghe vạch?/ Bánh ko cẳng sao điện thoại tư vấn bánh bò?/ Anh nhưng đối đặng, anh cơ mà đối đặng, em chèo đò theo anh.”
Minh họa: Ánh Bùi/Người Việt
Bánh trườn thì ngày như thế nào bà ngoại cũng download cho ăn, còn cá leo thì chưa thấy bao giờ. Tôi hỏi: “Cá leo là cá gì vậy ngoại? Ở chợ có cung cấp hông? Ngoại download về cho con coi đi.” ngoại nói: “Cá leo là bé cá nó biết leo lên cây. Hệt như con cá leo trong truyện Tề Thiên vậy đó. Hai bé cá leo yêu tinh ăn trộm ngọc dạ quang quẻ trốn trên bảo tháp, bị Tôn Hành đưa quét tháp bắt được đó.” Tôi kêu lên: “Trời! con cá leo mà do đó thì tởm quá trời luôn. Con sợ lắm.” tự đó, tôi không còn dám đòi coi cá leo. Tôi hỏi nước ngoài tôi sao nhưng kêu là bánh bò? ngoại tôi nói: “Tại lúc đổ bột vô hấp, đổ bao gồm chút xíu bột nhưng bột nó trườn ra đầy khuôn cần kêu là bánh bò.” Ở xóm, tất cả bà bố già buôn bán bánh bò. Trưa làm sao bà cũng cắp một thúng bánh bò bên cạnh hông đi quanh làng rao: “Bánh bò..ò..ò..ò..! Bánh bò..ò..ò..ò..ò..!.” cùng bề mặt thúng gồm đậy miếng bọc ni-lông chú ý vô thấy bánh trườn đủ màu thiệt là hấp dẫn. Thấy bà đi ngang, đám trẻ em xúm nhau cùng la lên thiệt to lặp đi lặp lại để chọc ghẹo bà: “Bà cha bán bánh bò bông. Bả bẻ bông bụp bị bắt bỏ bót, bả buồn chán biết bao”. Bà cha già buôn bán bánh trườn nghe đám trẻ con la hét chỉ cười cợt hì hì. Chọc bà vậy thôi, chớ đứa nào thì cũng mê bánh bò của bà Ba, gồm tiền thiết lập được dòng bánh trườn là mừng húm.
Bạn đang xem: Tại sao gọi là bánh bò
Người dân quê tôi dùng bột gạo với mặt đường cát, đường thẻ hay mặt đường thùng (đường mía) đổ vô khuôn bằng nhôm để làm hai loại bánh bò: Bánh trườn bông cùng bánh bò rễ tre. Ở An Giang người ta lấy mặt đường thốt nốt với trái thốt nốt xay nhuyễn nhồi tầm thường với bột gạo làm bánh bò, đổ vô những cái khuôn nhỏ dại cũng quây bằng lá cây thốt nốt rồi hấp chín, kêu là bánh thốt lốt. Bạn An Giang nói “lốt” chớ hổng yêu cầu “nốt”, hổng biết bao gồm phải trên nói ngọng tốt không? Sau này, tôi có bạn quen quê An Giang, thời gian nào về quê chị cũng lụi đụi xách trái thốt nốt tươi, bánh thốt dấu cả giỏ lên sài thành “Cho bằng hữu ăn cho biết đặc sản quê mình.” Bánh trườn thốt lốt màu rubi da trườn nhạt, khủng ngậy nước cốt dừa và thơm mùi con đường thốt nốt lắm.
Nguyên liệu chính làm bánh trườn là bột gạo, nước cốt dừa cùng đường. Không tính ra, có thể thêm màu thực phẩm lấy từ lá dứa, màu sắc xi-rô, bột va-ni đến thơm. Ở quê có tác dụng bánh ít lúc mua bột chợ mà lại ngâm gạo xay bột làm, xay bột cho tới đâu làm tới đó, bột luôn luôn luôn mới phải mùi bánh thơm ngon hơn bột chợ.
Bột gạo nhồi với nước hoặc nước dừa tươi thành khối dẻo. Men rượu tán nhuyễn rắc cục bột vẫn nhồi rồi nhồi mang đến men thấm đều, xong xuôi để vô thau nhựa úp lại ủ khoảng chừng 8 tiếng đồng hồ cho bột dậy. Bí quyết của người làm bánh bò là lượng men với bột, nước sao cho bằng phẳng với nhau. Men các quá bột nở tiểu le ko ra hình bánh bò, cơ mà ít thừa thì bánh bị chai. Đường cat (hay những loại mặt đường khác) hòa cùng với nước làm bếp sôi lên nhằm nguội, lượng đường những hay ít tùy ý người làm bánh ý muốn bánh ngọt nhiều hay ngọt vừa phải. Bột ủ kết thúc chế nước con đường vô khoan thai nhồi mang đến đường với bột hòa quyện phần nhiều nhau. Thêm màu sắc, va-ni vào nước đường, nhồi bột thiệt số đông rồi đậy bí mật ủ tiếp chừng 4 tiếng đồng hồ thời trang nữa. Làm bánh trườn rễ tre thì chế tạo bột củ năn đến bánh dai ngon hơn với trong đẹp mắt hơn. Bánh trườn được hấp trong nồi hấp bởi tre. Fan ta xếp khuôn vào trong nồi hấp, rót bột vào rồi che lại hấp chừng mười lăm phút là chín một mẻ bánh.
Xem thêm: Máy Tính Không Khởi Động Được, Nguyên Nhân Và Cách Khắc, Xử Lý Sự Cố
Bánh trườn bông khi nấu cho chín bột hơi đục, phía bên trong có tương đối nhiều lỗ nhỏ dại li ti như lỗ kim, tạo nên bột xốp bung ra với nở loe như mẫu bông, giả dụ bánh white color thì quan sát nó cũng giống như cục bông gòn. Chắc rằng vì vậy mà lại kêu là bánh trườn bông. Bánh bò rễ tre thì khi nấu cho chín bột trong trong, trên mặt bánh có khá nhiều lỗ bé dại thoát hơi lớn hơn lỗ trên mặt bánh trườn bông, nhưng đến nỗi thành “mặt rỗ” cơ mà vẫn duy trì được độ trơn mịn. Cắt bánh ra new thấy trong ruột bánh có khá nhiều đường hầm hố, hang hốc loằng ngoằng liền nhau giống như y như bộ rễ bên dưới gốc vết mờ do bụi tre già. Bánh bò bông hay đổ một trong những khuôn nhôm bé dại bằng cái chén bát chung uống rượu, lại trộn thêm nhiều màu sắc xanh hồng đá quý trắng đặng dễ bán ra cho con nít. Nếu tín đồ lớn tải thì nhất định buộc phải đòi download cho đủ màu, mỗi mẫu bánh một màu mới chịu.
Bánh bò rễ tre hiếm khi đổ trong khuôn nhỏ, cơ mà đổ trong cái xửng nhôm cao lớn cỡ loại mâm nạp năng lượng cơm, vành xửng cao chừng 5 phân. Bánh hấp chín, lấy bé dao bén cắt thành từng miếng hình thoi, rồi mới lấy từng miếng bánh ra bán. Bánh bò nạp năng lượng có vị tương đối ngọt, một chút ít xíu vị chua, và bự béo nhờ vào nước cốt dừa. Tất cả điều lạ là xứ tôi người ta làm cho bánh bò bông thì nêm thêm nhiều màu sắc xanh tiến thưởng này nọ, còn bánh trườn rễ tre luôn độc một white color tinh (nếu dùng đường mèo trắng) hoặc màu đá quý ngà, đá quý da bò sậm (nếu cần sử dụng đường thùng, con đường tán), mà lại không thấy người ta mang lại màu vào bánh bò rễ tre bao giờ. Bánh trườn bông của bà tía làm rất đẹp lắm. White color thì trắng như bông gòn, màu hồng phơn phớt, màu xanh da trời như ngọc, màu tiến thưởng như ánh nắng ban mai. Vào những năm 80, không có đường cát trắng làm bánh, nên người ta làm bất cứ thứ bánh nào cũng dùng một thứ con đường thùng độc nhất màu quà da trườn sậm, vì vậy bánh gì cũng đều có màu rubi sậm không còn trơn, bánh bò bà cha cũng hết đẹp luôn.
Lúc nhỏ, tôi thấy tín đồ dân quê tôi nạp năng lượng bánh trườn như một thứ rubi bánh cung cấp sau bữa cơm chính buổi sáng. Sau giấc ngủ trưa, các bạn ngồi trước hàng cha hóng mát và nhẩn nha thưởng thức mùi vị mập ngậy, ngọt ngào, thơm lừng, xôm xốp hoặc dẻo dai giòn giòn của miếng bánh bò xen lẫn giờ đồng hồ cười nghịch vui đam mê của đám trẻ con. Tôi thích ăn bánh trườn rễ tre rộng bánh trườn bông vì có cái thú nhai miếng bánh dai dai, giòn giòn vào miệng.
Những ngày thờ giỗ ông bà, đám thôi nôi, đầy tháng của bất kể gia đình như thế nào cũng không thể thiếu món bánh bò trên mâm cỗ cúng. Tuy nhiên, bánh cúng thì người ta làm bánh bò bông chớ không làm bánh bò rễ tre. Tôi hỏi mẹ tôi: “Bánh bò rễ tre nạp năng lượng cũng ngon lắm, sao tín đồ ta không làm cúng hả mẹ?” chị em tôi nói: “Bánh cúng bắt buộc nguyên cái, những cái new sung túc. Bánh trườn rễ tre thì giảm ra từng miếng thành bánh vụn bởi vậy không tốt.” Sau này, tôi mới biết trên dân xứ tôi đổ bánh trườn rễ tre trong loại xửng cho bự rồi cắt miếng ra, thành thử không đủ can đảm đưa lên bàn cúng, hại ông bà “chê” bánh vụn, chớ ở dùng Gòn, bánh bò nào họ cũng đổ khuôn bé dại nhỏ hết, đề xuất bánh rễ tre cũng ra nguyên cái, cúng một số loại nào nhưng mà chẳng được.
Ở sử dụng Gòn, bánh bò là món phụ chào bán kèm theo số đông xe bánh tiêu, dò chéo quẩy (dò cháo quẩy) cung cấp rong trê tuyến phố phố. Thiếu hiểu biết sao người ta hay ăn uống bánh trườn bông kẹp trong mẫu bánh tiêu rán hay loại bánh dò chéo cánh quẩy. Có lẽ rằng cái ngọt của bánh trườn và cái khủng dầu mỡ chảy xệ của hai sản phẩm bánh này cộng lại tạo ra sự một mùi vị ngon mồm hơn. Và món bánh tổng thích hợp này thay đổi món ăn uống sáng dân gian cho giới lao động nghèo vị trí phố thị.