Chớ đề xuất vì ngượng ngùng khi phạm phải lỗi lầm nhỏ dại mà mãi đậy giấu, khiến chúng trở thành tội ác thời điểm nào ko hay.
Bạn đang xem: Phim triệu phi yến trong cung nhà hán
Khổng Tử
Xem phía dẫn
Link download: ePubMobi/PRC A4A5A6 - xem tin tức ebook
hế nhưng vận mệnh của hai chị em bỗng đổ sập xuống, mang lại một người bảo đảm cùng khốn, thượng đế cũng lag nốt đi. Vào năm Phi Yến mười tứ tuổi, lão già Chu sau đó 1 trận nhậu say, chếnh choáng bửa từ bên trên bờ xuống ruộng, lúc người đi làm phát hiện nay ra, lão đang thoi thóp rồi, mang đến nhà một lúc sau thì chết.
Lão không vợ con, còn lại một miếng đất nhỏ tuổi trồng rau với một căn nhà nát. Vì chưng Phi Yến quá kế. Lúc lão Chu còn sống, hai chị em tuy có trở ngại nhưng vẫn được nuôi nấng, bây giờ, chị em chỉ còn biết phụ thuộc vào nhau.
Phi Yến ở cùng với em gái, sang một thời gian trong nơi ở nát ấy, túng bấn thôi thúc, giả dụ cứ sinh sống như thế, tương lai chưa chắc chắn dẫn vào đâu. Cuối cùng, nàng quyết định đành tâm buôn bán mình đi, lợi dụng dòng dõi của Triệu Mạn, cô gái làm một ca kỹ cao cấp.
Khi rời khỏi căn nhà đổ nát ấy, Phi Yến đã thề rằng, bất luận sử dụng thủ đoạn nào cũng phải đạt mang lại được thoải mái huy hoàng, bất luận ở thực trạng nào, đều đề xuất nhẫn nhục nghiến răng nhưng chịu.
Nhưng sau khi gặp Trương Phóng, tâm lý cầu an cùng tình ý bông lông của con gái khiến phái nữ lười biếng ỉ lại. Nàng hy vọng làm một kẻ quyến ở trong vào Phú Bình hầu mà sống êm ả dịu dàng qua ngày đoạn tháng. Lập chí từ bây giờ coi như ảo tưởng trẻ con. đàn bà cho rằng, sự im ổn của bản thân là cầu lấy một khu vực đi về thì đúng theo với yếu tố hoàn cảnh mình hơn cả. Vậy mà, vận mệnh của người vợ chủ định lại có khi nào được nữ tính cho đâu.
Nàng trẻ, thiếu nữ có sắc xinh đẹp. Nhưng trong lòng nàng, đã sớm chán chường. Nàng sợ nên đem sức chống đỡ. Sinh sống trong cung đương nhiên là đáng mơ ước, một người con gái bước trên tuyến phố huy hoàng đường đường chính chính chỉ có phụ thuộc vào vua chúa thôi. Nhưng nữ giới lại tởm hãi những thay đổi âm hiểm của vùng cung đình.
Hợp Ðức kiên nghị hơn nàng. Hợp Ðức yêu quý và lo ngại cho chị, trầm trồ không bởi lòng. Triệu Phi Yến lưu giữ về vượt vãng, thở lâu năm trầm giọng nói: - Chị chỉ có như thế này thôi - ngược lại chị lại không thích rời nó, để làm gì nhỉ? tín đồ ta mong muốn chị lấn sân vào con mặt đường hầu hạ vua chúa cơ đấy! - phụ nữ nói giọng ai oán.
Hoàn cảnh, chuyển đổi đến giường mặt. Giữa trưa ngày vật dụng hai, một tín đồ tự xưng là fan quản gia của Trương đại nhân đến, ông ta nói với Triệu Phi Yến rằng Trương đại nhân chính là đương kim Hoàng đế, mà ông ta đó là thị trung Thuần Vu Trường. Tiếp đó, ông ta lại nói với Phi Yến:
Nàng cố làm ra vẻ gớm hoàng, nữ cũng cố tạo nên sự vẻ mừng. Mà sau khi tỏ lộ sự gớm hoàng lẫn vui mừng đó, nàng khéo léo nêu lên sự việc thiết thực.
- Tôi với em tôi xưa nay vẫn ở phổ biến với nhau - Triệu Phi Yến bi đát rầu nói - Nó không thể cách biệt tôi được. Thưa Thị trung đại nhân, tôi ước ao ngài tâu lên trước, kính mong thánh thượng thuận tình cho tôi rước nó vào cung.
- không có điều khiếu nại nào như vậy! Thưa đại nương, cung đình, khác hẳn với bất kỳ ở đâu, cung đình bao gồm bao nhiêu phép tắc lệ, ai ai cũng phải tuân thủ, đến phiên bản thân chúa thượng cũng yêu cầu thế đấy ạ.
Triệu Phi Yến cúi đầu suy nghĩ, cô bé và em gái, từ bé bỏng đến lớn, hầu hết cùng chung số phận, cả hầu hết lúc khốn quẫn nhất cũng không rời nhau.
Lần trước tiên khi buôn bán thân làm cho ca kỹ, fan ta cự giỏi không hấp thu em, nàng đã không còn lòng đấu tranh, tuyên tía thẳng thừng là còn nếu như không để em gái đi một thể, thì không thể đồng ý được. Bạn ta vị nhan nhan sắc của nàng mà buộc phải miễn cưỡng chịu đk đó.
Lúc này, Phi Yến lại mong muốn dùng mẹo cũ. Nàng muốn nêu chuyện đó với Thuần Vu Trường nếu như không cho đúng theo Ðức đi theo, thiếu nữ sẽ cự tuyệt chuyện vào cung.
- Em đã tự tự khắc lo được cho em. Thôi chị cứ yên ổn lòng mà lại vào cung. - Nói xong, người vợ tủm tỉm cười cợt cúi bản thân thi lễ cùng với Thuần Vu Trường. - Thưa đại nhân, em ao ước rằng, lúc nào có cơ hội tốt, cũng xin cho em được vào cung, ở tầm thường cùng chị.
Hợp Ðức xin được vào cung, không tồn tại ý điều đó. Nhưng Thuần Vu ngôi trường hỏi một câu làm cho cô ta ngớ ra, thậm chí còn rất bất bình. Nữ giới thầm nghĩ: "Ông tưởng tôi không xứng sao? Hừ". Mặc dù nhiên, nàng không để lộ điều ấy ra, mỉm cười vang lên một tiếng.
- Ha ha! - Thuần Vu ngôi trường lại phá lên cười. - đúng theo Ðức, cô thật là bé bỏng người mập gan vượt đấy. Ðể tôi nghĩ một phương pháp xem sao, nhưng mong muốn mệnh của cô cũng giống như của chị thì tốt quá. Ha ha!
Hợp Ðức bị xúc phạm nhan sắc mặt tái lại. Thuần Vu ngôi trường không suy xét vẻ phương diện thất sắc của cô ấy bé. Cơ mà Phi Yến thì thấy rất rõ vẻ mặt giận dữ của em gái. Chính vì vậy nàng dìu dịu nói.
- Thưa Thị trung đại nhân. Chuyện của em gái tôi hãy để sau sẽ hay! - Nàng tinh khôn hỏi lại. - Thế hoàn toàn có thể để em nó liên tiếp ở trên đây được không ạ?
- Cứ từ bỏ nhiên, đây coi như là nhà đất của đại nương - "Nàng đã từ phía trên vào cung mà" - ý Thuần Vu Trường ao ước nói như vậy nhưng trong giọng nói, so với thân phận của Phi Yến thì ngầm một ý coi thường. Triệu Phi Yến thì đang thuận tình như kiến thức xưa ni của mình. Nàng đồng ý vô điều kiện bèn bái tạ Thuần Vu Trường. Thời gian ấy, một nhóm nghênh sứ tất cả bốn tên chũm kích cùng tám nội thị lao vào ngôi nhà đất của Triệu Phi Yến đang ở. Thuần Vu Trường đưa tay nói:
Triệu Phi Yến vẫy tay điện thoại tư vấn em, từ bỏ từ lấn sân vào phòng trong. Nữ rất xúc động sau thời điểm vào chống rồi, nàng bao bọc lấy em gái, thân thương gọi một tiếng "Hợp Ðức". Rồi nhảy khóc lên nức nở.
Hợp Ðức xiết chặt rước chị, trong giờ đồng hồ phút ly biệt, nhớ tới các lúc cùng bình thường sống vừa qua, cũng cảm thấy bi thương đau, ko nói cần lời.
- hợp Ðức - Phi Yến xúc hễ nói - thực trạng ở trong cung cần thiết lường trước được. Chị thiếu hiểu biết nhiều vào cung rồi thì đã ra sao, 1 mình em... - thiếu phụ nức nở, gắng trấn tĩnh nói. - hợp Ðức em nên sống một mình, cố gắng tìm được một con tín đồ hợp ý với mình mà xây dựng, chớ có xem xét nhiều.
Hợp Ðức lúc nghe đến chuyện đó liền trấn tĩnh lại, cô buông hai tay đã ôm chị, chậm rì rì và lạnh nhạt nói:
- Chị ơi! Xưa nay em vẫn phụ thuộc vào chị. Chỉ việc chị tốt, em quan trọng không xuất sắc được. Vào cung, không ít những tiệc tùng hoa lệ. Chị ơi, em suy nghĩ rằng, vì cuộc đời mình, chị hãy biết sử dụng mọi thủ đoạn, em ở xung quanh vẫn thường xuyên nghe Trương Phóng nói về thực trạng ở vào cung, mong rằng chị vượt sức áp hòn đảo được bọn con gái kia. Chị ạ, chị hãy nhớ, mình không áp đảo người ta thì người ta sẽ áp hòn đảo mình thôi.
Lời huấn thị của em thật đáng tức cười tuy vậy rồi dần dần, chị em nhận ra, nó thiệt là cơ trí cùng sâu sắc, nhưng mẫu ý nghĩ cho rằng đáng bi đát cười ấy lập tức bay biến. Thậm chí còn nàng quá không thể tinh được và bi thương phiền vì chưng cái thiết bị cơ trí khiếp sợ ấy của em gái.
- Chị ơi, chị còn nhớ lời nói của Chu lão bá nữa không? Một bé người hoàn toàn có thể sống hòa nhập với thánh hiền, tuy vậy cũng hoàn toàn có thể sống chung với quỷ dữ được.
- Em biết cách xử trí cho em, chị ạ - đúng theo Ðức run rẩy - Em thấy chiếc lão Thuần Vu trường kia là một trong những kẻ tè nhân, chị bắt buộc ứng xử thiệt khéo với hắn.
Triệu Phi Yến qua cơn xúc động kinh hoàng đó đã quay trở về bình tĩnh, khiến cho em gái trang điểm, quan sát vào vào gương, nghĩ về mãi về sự việc tình cờ kỳ lạ trên phố đời của mình.
Xem thêm: Câu Nói Hot Trend " Chào Em Anh Đứng Đây Từ Sáng, Chào Em Anh Đứng Đây Từ Sáng
Bất giác thiếu nữ nghĩ mang lại Trương Phóng. Vào sự lay động ngắn ngủi và đi cho một ngày mai không thể hiểu rằng ấy đó là do Trương Phóng đã chế tạo ra nên! nữ nghĩ: con gái trong cung thật khó gặp gỡ gỡ với người bên ngoài. Từ nay về sau, hoàn toàn có thể không còn được gặp mặt Trương Phóng nữa sao? sống tận sâu thẳm của lòng mình, so với Trương Phóng, người vợ đã giành 1 phần tình cảm kín đáo. Tuy vậy đối với cái rủi ro của hắn ta, thanh nữ thấy cảm kích vô cùng.
- phù hợp Ðức, em đang tìm gặp Trương công tử, em nói với quý ông hộ chị: chị cực kỳ nhớ chàng, chị lâu dài không lúc nào quên chàng.
- Em đang nói, mà lại chị có thể quên anh ta được rồi đấy, bất tất yêu cầu mãi mãi nhớ cho con tín đồ ấy - thích hợp Ðức ghẻ lạnh đáp.
- đúng theo Ðức, chị không gật đầu đồng ý với cách quan tâm đến của em đâu, một con bạn phải có phần tình cảm chân thực mới được, chẳng lẽ, họ thích tồn tại lừa gạt người khác sao? Lừa gạt người khác thì thiết yếu mình chẳng khi nào có hạnh phúc đâu!
- hợp Ðức! thích hợp Ðức! - phái nữ gọi to, nhấp lên xuống đầu, rồi lại nói vô cùng cảm khái - chị em ta, mong mỏi có lại như ngày hôm nay, chỉ sợ hãi không tiện lợi gì đâu.
- Chị ạ, chỉ cần nói tới Trương đại nhân, em đến rằng, em vào cung thăm chị, sẽ không còn thành sự việc gì, hoặc giả cho em làm một cung nữ giới hầu hạ chị
- không được, bắt buộc để em có tác dụng cung nữ. - Phi Yến nói đúng đắn. Vì thế, đúng theo Ðức bật cười lên, vỗ vỗ nhẹ tay lên vai chị:
Khi Triệu Phi Yến từ phòng trong điểm trang rồi bước đi nhà thì Phú Bình hầu cùng Thuần Vu Trường sẽ đứng sống đấy.
- Ðại nương đại hỉ rồi - Trương Phóng lẹo tay về phía cô gái - hoàng thượng sai tôi mang lại thăm nàng, thuộc nghênh đón nàng.
Trương Phóng cũng đều có những điều riêng nên nói, dẫu vậy trước mặt Thuần Vu Trường, ông ta không làm những gì được, vì vậy chỉ còn biết yên ổn thin thít.
- Trương công tử, cô em gái tôi ngơi nghỉ lại đây, xin ngài chiếu cố. Tôi đã và đang gửi ngài Thị trung đại nhân - Triệu Phi Yến nói giọng cao hơn.
Trương Phóng quan sát nàng, chỉ mỉm cười cợt gật đầu. Tình duyên xưa đã giảm đứt rồi. Trương Phóng, chủ yếu hắn từ cắt, mà lại Triệu Phi Yến đã từng đi rồi. Tình xưa duyên cũ, cũng mất nốt.
Hoàng cung bên Ðại Hán nguy nga tráng lệ, lớp quý tộc khu đất Tràng An không có bất kì ai không biết. Một con bạn tự chỉ ra rằng khôn ngoan, thanh lịch như Triệu Phi Yến, nhưng khi đã lâm vào hoàn cảnh cung thành, cũng nên cảm thấy như lạc vào hút hồn trận Hoàng thành Vị Ương với tất cả vẻ sang chảnh mênh mông của nó, vẫn hằn lên trong phụ nữ một ý niệm sợ hãi mơ hồ.
Cung Vị Ương nằm tại vị trí phía tây thành Tràng An, đối diện với cung trường Lạc. Nhì cung chiếm đến một nửa diện tích kinh thành. Quanh vùng giao giải pháp ở giữa gần đầy 1 dặm (1/2 km) là kho vũ khí.
Hai cung điện, trên thực tế có kiểu dáng như nhị tòa thành. Cung Vị Ương, quanh đó một tòa thành trì bao bọc, bao gồm tới 40 tòa năng lượng điện các, ao, hồ, sông lạch, cùng với những tuyến đường lát toàn đá trắng, số đông bức tường gồm hàng lan can sơn đỏ, xen kẹt giữa những điện là những khu vườn nháng đãng, hoa lá xanh tươi, dường như còn tất cả phi kiều, phức đạo, địa đạo, thạch kiều với rất nhiều đồ vật dụng được bố trí trang nghiêm, mỹ lệ - hầu hết tượng fan và ngựa chiến bằng vàng. Ðó là hầu hết lời bởi vì Thuần Vu ngôi trường thưa cùng Phi Yến.
Xe đi theo con đường trong cung Vị Ương một hồi lâu, tới đầu phía xung quanh phòng đón rước là cửa ngõ Trường Thu bắt đầu dừng lại. Thuần Vu Trường hướng dẫn nàng tiến vào gian ngoài phòng tiếp khách rồi bẩm rằng:
- Thưa đại nương, thời điểm còn ở mặt ngoài, đại nương có thể tự do, tự tại, một khi đang vào cung, hoàn cảnh đã hoàn toàn khác. Một thiếu nữ nhập cung, cần được trải qua những thủ tục chủ yếu thức. Bây chừ tôi xin giao đại nương cho các quan trung hoàng môn tiếp nhận. Tên đại nương sẽ được đăng ký kết vào trong sổ, giao mang đến Dịch đình, tiếp nối họ đang hộ tống đại nương tới chiêm yết hoàng hậu, chiểu theo nghi lễ cung đình, từ ni đại nương đang thành thiếu phụ quan trong cung, hầu hạ hoàng hậu - Ðó là chức phận tài nhân.
Những lời nói dài dòng, hoa mỹ của Thuần Vu Trường, chỉ khiến tâm hồn Phi Yến bồi hồi, chờ ông ta nói xong, Phi Yến mới rụt rè hỏi:
- bây chừ hãy không bàn đến chuyện đó - Thuần Vu Trường mỉm cười nhạt - hoàng đế không thể tự bản thân tuyển phi tần, phải trải qua hoàng hậu, vì vậy ở tiến độ đầu new nhập cung, bà bắt buộc phụng sự hoàng hậu, dần dần, ngóng một dịp may, hoàng đế sẽ sở hữu được lệnh tuyển, lúc ấy danh phận của bà bắt đầu được rõ ràng, bà sẽ tiến hành liệt vào hàng những phi tần.
- Thị trung đại nhân, tuyệt là mang lại tôi... Trở lại, ở chỗ này nhiêu khê ráng này, tôi thiếu hiểu biết được, rộng nữa, như lời ông nói, tôi chưa thể gặp mặt mặt hoàng đế, tôi sợ, tốt là cho tôi về bên nhà?
- Thưa đại nương, ko được đâu ạ. Ðã cho tới đây, ko thể đổi thay được nữa - Thuần Vu Trường mỉm cười khì khì rồi nói tiếp - Bà không nên quá sợ hãi, nhà vua có quý yêu, mới vời đại nương vào cung, bà sẽ không bị bỏ rơi đâu!
Lúc ấy, Triệu Phi Yến nhìn thấy cha viên nội thị đang tiến đến, Thuần Vu ngôi trường nói nào đấy với một người trong những họ, rồi dẫn nàng lấn sân vào trong nội thất. Từ phía sau, Thuần Vu Trường cất lời chào tạm biệt nàng.
Thời tương khắc ấy, Triệu Phi Yến cực kỳ bối rối. Nữ như quên đi tất cả, vào đầu nàng chỉ còn lại một ý tưởng làm cụ nào để ra khỏi nơi đây.
Ðó là 1 trong những viên hoán vị quan, phương diện trắng, không có râu, trạc tuổi trung niên, giương đôi mắt lươn ti hí, ngạo mạn quan sát nàng từ trên đầu tới chân.
Triệu Phi Yến lại gặp phải nỗi bế tắc mới. Con gái nghĩ: "Người trong cung sao lại thiếu lễ phép như vậy? thiếu nữ cúi gằm mặt, không quan sát viên thái giám. Viên Trung hoàng môn sau đó 1 hồi quan sát ngó, mới cười nhạt, chậm chạp nói:
- xuất sắc lắm! phái nữ là trưởng chị em của quan liêu đô úy Triệu Mạn làm việc Giang Tô, cháu quan nhà bạ Triệu Thanh, được lắm! thương hiệu của nàng, hừ! Triệu Nghi Chủ! Nói xong hắn quay trở về hai viên thái giám tê ra lệnh:
Như thay Triệu Phi Yến đã qua 1 cửa, tiếp kia hai viên nội thị dẫn người vợ đi trên con đường từ cửa ngõ Trường Thu, gửi sang phía đông, mặt đường sạch sẽ, thỉnh phảng phất lại chạm chán từng tốp cung cô bé và nội thị, Triệu Phi Yến bỡ ngỡ, không đủ can đảm nhìn, nhưng bầy họ tò mò, phải vẫn đứng túm tụm quan sát theo.
Một hồi lâu, bạn nữ được mang lại một gian điện lớn, nhưng lại trải qua mưa nắng phải đã có phần cũ kỹ. Ðó là cung Tăng Thành. Người thiếu nữ quan giúp việc lễ tân cho cung phi tiếp cô bé ở gian phía đông cung Tăng Thành. Lại một hồi tra vấn nhiều năm dòng. Sau đó nàng lại được dẫn đi.
Triệu Phi Yến trong lòng buồn chán nghĩ: Ta bị dẫn tới, dẫn lui, xoay như chong chóng, nếu hôm nay có chạm mặt hoàng đế cũng không sở hữu và nhận nổi.
Lại trải qua nhì lần thẩm vấn nữa, mới tới một căn phòng lâu ngày bị đóng kín, từ vào toát ra mùi ẩm mốc. Viên nội thị chỉ tay: "Ðây là phòng ngủ của nàng". Nói rồi tức khắc quay đi.
Triệu Phi Yến thấy lòng thổn thức, đầy đủ tưởng hoàng cung là nơi nguy nga, mỹ lệ, dè đâu lại là ngôi nhà hôi hám và ẩm ướt. Chị em tự hỏi: "Chẳng lẽ hoàng đế vời ta vào cung, lại mang đến ta nghỉ ngơi lại khu vực này sao?".
Bốn bề lặng tĩnh, không chạm chán một mặt người để hỏi han. Một lần, nàng xuất hiện phòng, hi vọng trông thấy một thị nữ, hiệu quả là vẫn chẳng có ai. Bứt rứt, thiếu nữ mở tung những cánh hành lang cửa số ra.
Một hồi lâu, gồm tiếng chân tín đồ đi lại nặng nề nề. Hai cung người vợ bước vào, mỗi cá nhân trong tay những mang theo các vật dụng, đặt chúng lên khía cạnh ghế, đưa ánh mắt ra nơi cửa sổ đã mở.
Phi Yến hướng vào hai cung nữ, nở thú vui làm thân nhưng lại họ như không còn nhận thấy, thể hiện thái độ còn tỏ ra nặng nề chịu, bước tới cài then hành lang cửa số lại. Phi Yến loáng giận. Cô gái nghĩ: "Hai tên thị thiếu phụ này thật vô lễ, bọn chúng làm như trước mắt không người, sao có thể chịu được". Nữ giới nén giận chứa giọng ra lệnh:
Ðó là mệnh lệnh thứ nhất của nàng kể từ khi vào cung, nhưng chạm chán thất bại. Nhì cung nữ giới làm như ko nghe tiếng, sau khi đóng chặt cửa sổ, một tên quay trở về cất giọng đanh đá: