Lâm Vi Hân co ngón trỏ, ko chút chần chừ, mạnh mẽ bóp vào cò súng.
Bạn đang xem: Đương tra nam xuyên việt thành phu lang
CHƯƠNG 2
"Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
Khẩu súng vào tay Lâm Vi Hân nảy lên sáu lần liên tiếp, đầu đạn xé gió lao ra phía bên ngoài trong phát nổ đến chói tai, đúng đắn cắm vào mục tiêu.
Địch Nguyên vô lực bổ xuống, huyết thịt văng ra tung tóe mọi nơi, đầu y đập vào một trong những vật cứng rắn.
Đau đến nhe răng trợn mắt!
Địch Nguyên hồng hộc hít thở, thân thể điên cuồng giãy giụa, không khí bên phía ngoài gấp gáp xông vào buồng phổi, đau đớn bỏng rát như ý muốn xé toạc lồng ngực y ra thành ngàn miếng nhỏ.
Khoan đã!
Chuyện quái quỷ gì cố gắng này?
Rõ ràng y bị phun chết tươi rồi mà??
Sao còn biết vật gì đau với không đau???
Địch Nguyên tất nhiên không hề tin cậy vào hai bé mắt hiện nay tại rất là kèm nhèm của mình, một đường ngắt véo từ mặt xuống chân, đôi mắt lập tức ứa lệ.
Chưa chết!
Y vẫn không chết!
Địch Nguyên rất mong muốn ngửa mặt lên chầu trời mà cười cợt một phen, tuy vậy rất nhanh y đang phát hiện, sự tình bao gồm cái gì đó không đúng!
Cha nhỏ Lâm Vi Hân đã ở đâu?
Hai kẻ cơ hận y đến tận xương tủy, chắc chắn rằng không thể nhằm y ra khỏi nanh vuốt của chúng, tuy nhiên mà, y vẫn ngồi ngu trên giường trên đây nè, không lẽ Phạm bởi Dực tuyệt anh trai của y tới cứu?
Cũng không tồn tại khả năng!
Phạm bởi Dực gan to bằng trời cũng không dám đắc tội cùng với Hồng Bang hội, huống hồ quan hệ của hai fan cũng không tới mức vào xuất hiện tử vì chưng nhau, Phạm bằng Dực mặc dầu cứ há miệng to là nhân cùng với nghĩa, tuy nhiên cũng là sản phẩm cỏ đầu tường cặn bã điển hình.
Còn anh trai của y à?
Chỉ sợ hãi y bị tiêu diệt đi rồi, kẻ cơ càng thêm vui tươi mà thôi...
Địch Nguyên bi xuân yêu mến thu quét ánh mắt khắp bốn bề căn nhà vách đất đối chọi sơ, nội thất không tồn tại gì ngoài một chiếc tủ quần áo cũ kỹ, một cái rương to ngay góc phòng, một chiếc bàn ghế con con cùng cái giường tre mà lại y sẽ tọa.
Trong đầu Địch Nguyên chớp nhoáng hiện lên mấy chữ: Nghèo rớt mồng tơi! mẫu căn phòng này so với đơn vị gỗ mang lại chó của y cũng không bằng được một góc, cũng may đk tồi tàn tuy vậy lại gọn gàng gàng, sạch sẽ, còn nếu như không y sẽ có ngay cảm tưởng, mình bây giờ ngụ trong một chiếc chuồng heo.
Không biết chung cuộc chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết bây giờ mình đã ở đâu, Địch Nguyên bối rối vò đầu bứt tai, để ý đến nửa ngày vẫn không tìm ra manh mối, cũng đành mặc xác sự tình cho tới đâu sẽ hay cho tới đó, hòa thượng chạy trốn chạy không ngoài miếu, lão thiên gia trường hợp đã hy vọng y phải chết, giãy giụa phản phòng thế nào cũng không tránh được đường chết.
Địch Nguyên xốc chăn lên, dự định ra bên ngoài xem xét tình hình một chút, y còn chưa kịp bước đi xuống giường thì bỗng nhiên phát hiện ra, tất cả điều gì đó là lạ, mấy loại ngón tay thon thả dài, nhỏ nhắn bé xinh xinh này từ ở đâu mọc ra thế?
Địch Nguyên ngốc lăng nhìn trân trân vào hai bàn tay mình, so với bàn tay thon nhỏ hữu lực, khớp xương ví dụ chính công ty Địch nhị thiếu gia, thì đôi bàn tay hiện đã ngự trước mặt y lại có vẻ như vô cùng sắc sảo uyển chuyển, white hồng mượt mại.
Quả thật khôn cùng giống bàn tay nữ nhân!
Trong lòng Địch Nguyên hình như có một ngàn con thảo nê mã rần rần chạy loạn, chuyện... Chuyện gì vẫn xảy ra, bất tỉnh đi một lát, tỉnh dậy liền thấy toàn bộ quái lạ cụ này, rút cục là muốn lão tử bắt buộc sống sao đây?
(Thảo nê mã: đại khái là một câu chửi tục của Trung Quốc, giống như "đ* người mẹ mày" bên ta. Rõ ràng thì vào coi http://soi.today/?p=199152)
Địch Nguyên hốt hoảng nhìn lại bạn mình một lượt, aaa, loại thể loại áo quần gì đây, y bao gồm phải đang đóng phim cổ trang đâu!!!
Địch Nguyên nửa thức giấc nửa mê, nhì tay run rẩy, lung tung tháo dây thắt sườn lưng ra, trên bạn chỉ khoác một tấm áo lâu năm màu lam, kéo nhẹ một cái là xong, dưới ánh sáng ban ngày, làn domain authority trắng nõn mịn màng, ôn nhuận tương tự như bạch ngọc, chỉ ra chói mắt.
Y đứng hình vào một khắc, dây thần kinh mỏng manh manh cuồng loạn xử lý thông tin.
Tay chưa phải của y.
Thân thể cũng chưa phải của y.
Y phục đang mặc cũng không phải của y nốt...
Cái tình huống này là sao? Là sao?
Rõ ràng còn còn chưa kịp mừng bởi vì đã thoát khỏi nanh vuốt của Lâm Vi Hân, sẽ liền bị quăng tức thì vào loại chảo dầu sôi cố gắng này...
Địch Nguyên vai trung phong phiền ý loàn xoay người bước xuống giường, mong muốn tìm mang lại mình một chiếc gương soi để nhìn cho rõ, hai chân è cổ vừa chạm với nền đất lạnh lẽo, Địch Nguyên thoáng cái rùng mình, một trận choáng váng xông tới, trong phút bất cẩn, Địch Nguyên loạng choạng bửa xuống, đập nguồn vào trúng cạnh giường, nước mắt sinh lý chớp nhoáng trào ra, sau ót sưng lên một viên gần bởi quả chanh.
Địch Nguyên đau mang lại mức không có cả khí lực chửi tục, một mặt vừa kéo ống tay áo quệt nước mắt, một mặt lồm cồm trườn dậy, hốt nhiên trong đầu nhói lên một cái, từng đợt, ăn nhịp hình ảnh lạ lẫm bất ngờ đột ngột ùa vào tựa như thác lũ.
Nguyên lai y thực sự đã chết, bị tiêu diệt một bí quyết máu me be bét sau sáu phân phát đạn ko biết căng thẳng mệt mỏi của Lâm Vi Hân, sau đấy lại ko rõ vị nguyên cớ gì cơ mà linh hồn y mạc danh vi diệu xuyên việt, tá túc vào trong 1 cái khung người song nhi vừa ngỏm, tục danh là Lục Phụng Nguyên. Bên dưới triều Đại Tần, song nhi địa vị xã hội tốt kém, cũng vì những người này còn có vẻ vẻ ngoài khá như là nam nhân tuy thế sức vóc không bởi nam nhân, có chức năng dựng dục y hệt cô bé nhân tuy vậy tỉ lệ hoài thai lại kém hết sức xa so với phụ nữ nhân, nói chung, hoàn toàn có thể tóm gọn một câu: tuy vậy nhi ko được hoan nghênh!
Lục Phụng Nguyên trên gồm đại ca Lục vớ Phong, dưới bao gồm tiểu muội Lục Thư Hàm, mặc dù thân là tuy vậy nhi nhưng vì chưng sinh ra vào một mái ấm gia đình là tiểu phú thương, của cải trong nhà tương đối đầy đủ thốn, vậy nên phiên bản thân Lục Phụng Nguyên cũng không tới nỗi phải nạp năng lượng thiệt thòi, từ bé dại đến phệ sinh hoạt êm đềm, lại còn dễ ợt cùng fan tâm đầu ý thích hợp kết thành lương duyên.
Lục Phụng Nguyên cùng Lương Mộc vốn là thanh mai trúc mã, thân quen biết cùng với nhau trường đoản cú nhỏ, lại cùng mọi người trong nhà lớn lên, tình cảm cứ như vậy mà vạc triển. Năm Lục Phụng Nguyên vừa tròn mười sáu, Lương gia nhờ người đến dạm hỏi, trải qua tam môi lục sính, Lục Phụng Nguyên xuân trung ương phơi phới bước tới kiệu hoa, thuộc Lương Mộc rực rỡ bái đường thành thân. Cứ ngỡ lũ họ một đời sóng lặng bể lặng, vịnh kết đồng vai trung phong đến tận bạch đầu giai lão, ai ngờ 1 năm sau, Lục Phụng Nguyên sinh ra một chiếc song bào thai tuy nhiên nhi, khắc tên là Lương Nguyên Điềm thuộc Lương Nguyên Đằng. Ở Đại Tần, bé đầu lòng là tuy nhiên sinh song nhi bị xem là điềm cực xui, yêu cầu đem đi cho tất cả những người khác, nhưng mà lại đem lại địa phương làm sao càng xa thì sẽ càng tốt. Lục Phụng Nguyên xót bé không nỡ chia lìa, Lương Mộc vày yêu Lục Phụng Nguyên sâu đậm, cũng ko nỡ để phu lang của bản thân mình thương vai trung phong dằn vặt, thay bỏ không tính tai mọi lời chì phân tách từ phía thân nhân, thuộc lời bàn ra tán vào của khắp bàn dân thiên hạ, quyết định giữ lại cặp tuy vậy sinh kia.
Nhưng xui thay, phước bất trùng lai, họa vô đơn chí, phụ thân Lương Mộc bỗng nhiên lăn ra bị tiêu diệt bất đắc kỳ tử ko rõ nguyên nhân, thê tử của nhị đệ thuộc thê tử của tam đệ vô cớ theo lần lượt sẩy thai, dù mong muốn dù không, Lương Mộc cũng dần sinh lòng nghi ngờ, vết rạn hằng ngày một lớn, cuối cùng, vào hai năm trước, mẫu mã thân của hắn bất chợt phát bệnh lạ, nằm mộng man liệt giường, thỉnh qua từng nào danh y cũng đều từ chối bó tay, sự kiện kia đó là giọt nước tràn ly, Lương Mộc bèn không chần chờ thêm nữa, viết tức thì hưu thư, trả Lục Phụng Nguyên về lại Lục gia.
Lục Phụng Nguyên bị hưu, bên tín đồ còn có theo cặp tuy vậy sinh tuy nhiên nhi chưa tròn tía tuổi, chính là cái mầm tai họa không một ai muốn nhận. Lục gia bởi vì thể diện, bất đắc dĩ buộc phải thu tín đồ về, dẫu vậy thái độ tất nhiên vô cùng lạnh nhạt, cấp cho cho Lục Phụng Nguyên một căn phòng tồi tàn làm việc ngay hậu viện, bóc tách biệt hoàn toàn với khu công ty chính, hằng ngày sinh hoạt cùng đám nha hoàn. Lục Phụng Nguyên sống lay lắt qua ngày nhờ vào chút chi phí Lục gia trợ cấp, cùng vài món đồ bằng tay lén nhờ vào tiểu bốn Đại Hổ ra chợ phân phối giúp.
Lục Phụng Nguyên lúc bấy giờ là 1 trong những cục than nóng rộp tay, làm cái gi có nam tử nào thèm màng tới, xã Giao Khê có một cái song nhi vô hạn số nhọ như vậy chính là mất không còn thể diện cùng phần đa sơn thôn bên cạnh. Cũng vì vấn đề này mà trưởng buôn bản Giao Khê ngày đêm lưu ý đến đến tệ bạc cả tóc, ròng tan hơn 2 năm trời vẫn không tìm ra được một giải pháp danh chủ yếu ngôn thuận để tống cổ Lục Phụng Nguyên ra khỏi thôn, mắt thấy sắp tới kỳ hạn bố năm pháp định, lão bèn đứt ruột đứt gan đứt gan từ móc hầu bao, phương diện dày chạy đến cậy nhờ vào Hồng Lăng trưởng lão, sau cuối tìm ra một Vệ Tử Kỳ ngụ tại sườn Tây của Thạch Đầu Sơn, tuổi cũng không hề nhỏ, trong khi đã hơn tía mươi, không gia sản, không thân nhân, nghe nói còn bị dính "bệnh nan y", rất là thích hợp nhằm gán cho Lục Phụng Nguyên, rước mỹ danh đó là xung hỉ.
Vì thế, câu hỏi hôn sự của Lục Phụng Nguyên cùng Vệ Tử Kỳ cứ gắng thuận lý thành chương, sau cùng ngày lành tháng xuất sắc cũng đến, Vệ Tử Kỳ đủng đỉnh cưỡi con ngữa đến xóm Giao Khê đón tân phu lang về nhà.
Xem thêm: Top 5 Địa Điểm Học Thanh Nhạc Ở Hà Nội Rẻ Ở Hà Nội, Học Thanh Nhạc Ở Đâu Hà Nội, Có Cần Thiết Không
Hỉ tiệc của song phu phu Vệ Tử Kỳ thuộc Lục Phụng Nguyên diễn ra hết mức độ sơ sử dụng đạm bạc, cả thảy chỉ có bố bàn tiệc nhỏ, một bàn là gia quyến thân ở trong của Lục Phụng Nguyên đến từ thôn Giao Khê, 1 bàn là làng dân ở kề bên nhà tranh của Vệ Tử Kỳ, bàn còn lại giành cho quý nhân, chính là trưởng thôn nhị bên, lý chính, Hồng Lăng trưởng lão thuộc vài cố lão uy tín trong xã Trúc Lâm.
Vệ Tử Kỳ sau khi cùng Lục Phụng Nguyên uống rượu giao quẹt xong, tạm dừng hoạt động ra ngoài, tiếp mời khách khứa. Vào phòng chỉ còn mỗi Lục Phụng Nguyên ngồi đần độn trên giường, hỉ khăn đã có được gỡ ra, "y" không có việc gì làm, vò vò chéo áo, cảm xúc trong bạn bỗng tất cả đôi chút khó chịu, nhưng "y" chọn lọc phớt lờ, vốn dĩ từ sau thời điểm sinh, sức mạnh của y không được xuất sắc lắm, huống hồ nước một thời hạn dài nhà hàng thiếu thốn, lại thêm suốt cả ngày nay nhấp lên xuống lư ngồi trên xe ngựa, "y" ngẫm nghĩ, bao gồm là fan bằng fe cũng không chịu nổi dằn vặt cầm này.
"Y" nhẫn nại áp chế khí tức rối loạn trong người, rũ rượi nằm xuống giường, định bụng nhắm mắt chăm sóc thần một lát, đoan chắc cơ thể sẽ được bất biến trở lại.
Thế nhưng lại cái cảm xúc khó chịu đựng đó càng ngày càng gia tăng, lục tủ ngũ tạng quặn lên từng cơn, đau buồn như có hàng ngàn, hàng chục ngàn con trùng cắm xé tức thì từ bên trong, Lục Phụng Nguyên vào nháy mắt sức lực bị rút cạn kiệt, vốn dĩ ao ước chạy ra bên ngoài kêu tín đồ hỗ trợ, tuy vậy "y" bước chưa tới cửa, sẽ phun ra một ngụm máu, thân ngoài ra rối đứt dây, bổ xuống bất tỉnh.
Lục Phụng Nguyên cứ như thế mà chết đi, Địch Nguyên cứ như vậy mà tá thi vào.
Có chút ngoại trừ ý muốn, Địch Nguyên vuốt cằm, vẻ khía cạnh đăm chiêu, từ mình lẩm nhẩm "Thảo nào thời gian mình quan ngay cạnh căn phòng, cứ thấy nó gồm một vẻ gì đó rất ư tai ác lạ..."
Nhưng y lúc ấy nghĩ mãi không thông, hiện tại nhìn kỹ lại y bắt đầu thấy, cặp gối vải vóc đỏ tất cả thêu uyên ương hí thủy, bàn gỗ giữa phòng đặt một song nến long phụng vẫn sớm cháy rộng một nửa, hình như còn tất cả một cặp phổ biến rượu giao bôi, nhì vò rượu lớn bao gồm thắt nơ lụa, một cỗ trà cụ bởi sứ vẽ hoa, một dĩa sành nhỏ lục sắc chứa đầy táo bị cắn đỏ, phân tử sen, long nhãn, lạc khô, ngụ ý "sớm sinh quý tử", chính là còn không kể, mấy dây vải vóc đỏ treo rũ từ è cổ xuống cho tận sàn.
Địch Nguyên buồn bã chà chà phía hai bên thái dương, khóc cũng ko ra nước mắt.
Hóa ra lời nguyền của Lâm Vi Hân không quá sai biệt, mặc dù rằng ko trực tiếp hóa thành thanh nữ nhân, nhưng mẫu thể loại song nhi mặc bạn chà đạp cố này, trực tiếp thắn quá nhận, cũng chẳng khác nhau là mấy. Địch Nguyên cầm cố nắm một đầu tóc dài thướt tha của mình, nỗi buồn vò loạn, quả thật ác đưa ác báo, nhớ lại rất nhiều lầm lỗi của bản thân mình kiếp trước, Địch Nguyên hối hận không thôi.
Thế nhưng, bên trên đời này không tồn tại bán thuốc nào chữa ân hận hận.
Trong lúc Địch Nguyên vẫn còn đó lăn lộn trên nền đất lạnh, nghiêm túc kiểm điểm bản thân, thì bên ngoài phòng, vang lên phần lớn tiếng bước chân rõ ràng, hữu lực, càng thời gian càng bước vào gần cửa phòng.
Trái tim Địch Nguyên thoắt mẫu treo cao, toàn bộ cơ thể căng trực tiếp như sợi dây đàn.
—– không còn chương 2 —–
CHƯƠNG 3: DIỆN KIẾN PHU QUÂN
Cánh cửa được đan bởi những nan trúc bị nâng lên, dựng thanh lịch một bên một phương pháp dễ dàng, người lao vào phòng là 1 nam nhân cao lớn, thân hình vĩ ngạn sừng sững giống như bách tùng, tia nắng từ phía bên phía ngoài rọi qua tấm lưng ngay trực tiếp càng làm tôn thêm hình dáng tráng kiện của hắn.
Địch Nguyên còn vẫn nheo nheo mắt để ham mê ứng cùng với cường độ tia nắng thì sẽ nghe một thanh âm trầm thấp, từ tính vang lên trường đoản cú phía nam giới nhân kia.
"Sao ngươi lại ngồi bên dưới đất?"
Địch Nguyên há mồm, dở người lăng một chút, bắt đầu vội đá quý ngồi dậy, nhì chân của y vẫn còn chút vựng, run run rẩy rẩy ngồi lên mép giường.
"À... Là ta bất cẩn, không may té ngã."
Nam nhân mặt không biểu tình, đi mang lại giữa phòng, đặt cái chén trên tay lên bàn, bình tâm kéo ghế ra, ngồi xuống đối lập với y.
Mặc dù cam kết ức của Lục Phụng Nguyên so với người này khôn cùng vụn vặt, diện mạo tròn méo ra sao cũng chẳng rõ ràng, nạm nhưng không thật khó nhằm Địch Nguyên rất có thể đoán được tín đồ này là ai.
Mà quả thực chẳng ai xa lạ, chính là tân phu quân của Lục Phụng Nguyên, Vệ Tử Kỳ.
"Hiện tại cảm thấy thế nào?" Vệ Tử Kỳ bất thần lên tiếng.
"Ơ... Cảm xúc đau đi?" Địch Nguyên ngô nghê ngác ngác trả lời.
"Tối ngày hôm qua đã xẩy ra chuyện gì?" Vệ Tử Kỳ nhàn nhã nhạt nhìn y, giọng điệu không cấp tốc không lờ đờ mà hỏi "Ngươi còn lưu giữ không?"
"Không ghi nhớ rõ lắm" Địch Nguyên lí nhí đáp, trong tim vẫn còn băn khoăn, gồm nên tin yêu người này giỏi không.
Vệ Tử Kỳ lâm vào hoàn cảnh trầm mặc, căn nhà yên ắng tới mức quỷ dị, mùi hương thuốc cổ truyền đông y từ mẫu chén nhỏ dại trên bàn lượn lờ khuếch tán ngập mọi không gian, Địch Nguyên trên giường nhấp nhỏm ko yên, len lén nâng mắt nhìn sang phái mạnh nhân mặt cạnh, trong lòng không kìm giữ được cảm hứng ghen tỵ.
Người này khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc đẹp nét, mắt sao mày kiếm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mảnh khẽ mím mang theo một chút ít cương nghị, mặc dù rằng chưa phải là một số loại anh tuấn bất phàm, tuy nhiên cũng được xem là rất dễ dàng nhìn, đó còn chưa đề cập trên tín đồ của hắn, phảng phất một cỗ khí hóa học âm trầm bức nhân.
Địch Nguyên phẫn hận gặm răng, vì chưng cái lông gì y lại ko được xuyên vào thân xác "chuẩn men" như Vệ Tử Kỳ mà nên tiếp quản loại cơ thể nhỏ tong nhỏ xíu teo, hỏng hư nhược nhược, gió thổi một phạt là ngã như thế này?
Hồi tưởng lại thân hình thon dài, vai nở, mông săn, đạt chuẩn người mẫu chân dài của mình kiếp trước, Địch Nguyên cảm thấy bi thiết không thôi.
"Ta có một vài chuyện cần phải hiểu rõ với ngươi" Vệ Tử Kỳ phương diện liệt dời tầm mắt sang bát thuốc còn sẽ bốc hơi nghi ngất trên bàn "Nhưng trước tiên ngươi phải chỉnh lại y phục với uống cạn chén bát thuốc dòng đã"
Địch Nguyên nghe Vệ trường đoản cú Kỳ nhắc nhở, hồi hộp nhìn lại áo quần của mình, thắt lưng sớm đã bị y toá ra, quăng quật bừa lên giường, tấm áo lam sắc hôm nay lộn xộn nhăn nhúm, nửa đậy nửa đậy, như tất cả như không bày ra tiết khố white color bên trong.