Tân chủ tịch nước gửi bài thơ đầy cảm xúc tiếc thương tới cố chủ tịch nước Trần Đại Quang - Kính cẩn nghiêng mình trong ngày quốc tang.
Bạn đang xem: Đất nước mình kỳ diệu phải không em
Cách đây không lâu, cư dân mạng xôn xao về bài thơ "Đất nước mình ngộ quá phải không anh?" của cô Trần Thị Lam ở trường chuyên Hà Tĩnh. Sau đó, chủ tịch nước Trần Đại Quang đã có bài thơ gửi đến cô với nhan đề "Đất nước mình kì diệu phải không em?".
dhn.edu.vn xin trích lại nguyên bài thơ rất đỗi thân thương nhưng cũng nặng tình đất nước của cố chủ tịch nước Trần Đại Quang.
Cố Chủ tịch nước Trần Đại Quang mắc bệnh hiểm nghèo qua đời
Nhân ngày quốc tang và đưa linh cữu chủ tịch nước Ngài Trần Đại Quang về quê nhà - tỉnh Ninh Bình. Đội ngũ dhn.edu.vn cũng xin gửi lời thương tiếc và cúi đầu kính cẩn trước vị lãnh tụ vô cùng đáng kính của dân tộc.
Sau một thời gian mắc bệnh hiểm nghèo và nỗ lực của gia đình đi chữa chạy tại trong nước cũng như nước ngoài, cố chủ tịch đã không qua được cơn hiểm nghèo. Ông đã trút hơi thở cuối cùng vào ngày 21 tháng 9 vừa qua, thọ 61 tuổi.
Xem thêm: Trường Mầm Non Thánh Gióng Tam Kỳ Mới Nhất, Trường Mầm Non Tốt Nhất Tại Tp
Trước khi nhậm chức chủ tịch nước, ông Quang đã có bằng Tiến Sỹ Luật, từng được phong hàm Phó Giáo Sư ngành khoa học an ninh. Ông từng giữ nhiều chức vụ cao trong các cơ quan bộ ngành của chính phủ. Ông được nhiều người khâm phục vì sự khiêm nhường, từ tốn và điềm tĩnh trong mọi công việc cũng như đối nội, đối ngoại.
Bài thơ được ông viết không lâu. Trong lễ quốc tang đầy trang trọng và uy nghiêm, bài thơ được gửi kèm trong bức thư viết tay của Quyền Chủ Tịch Nước - bà Đặng Thị Ngọc Thịnh thương tiếc và kính cẩn gửi cố chủ tịch nước và gia đình.
Bài thơ do chính cố Chủ tịch nước Trần Đại Quang sáng tác khi còn sống
Xin trích lại bài thơ viết bởi chính cố chủ tịch nước Trần Đại Quang, gửi tới toàn dân tộc, nhất là các bạn trẻ, thế hệ giữ trong tay ngọn đuốc sáng thay đổi cả dân tộc.
Đằng sau những quyền uy và trách nhiệm, nghĩa tử là nghĩa tận.Kính cẩn nghiêng mình trong ngày quốc tang
***Nếu đất nước bốn ngàn năm không chịu lớnThì bây giờ em chẳng thể gọi tênNếu dân tộc đớn hèn như em nghĩThì còn đâu dải bờ cõi nối liền
Em đã quên những bài ca bất tửCha ông ta đã bao lần chiến quân NguyênEm đã quên máu trào Điện Biên PhủĐể Việt Nam trên thế giới có tên
Em đã quên triệu người trong lòng đấtĐể hôm nay Tổ Quốc ngẩng cao đầuEm đã quên bao linh hồn bất tửĐang vật vờ đâu đó giữa biển sâu