Có lần tôi đem câu ấy hỏi nhà phân tích Trần Phước Thuận, ông nói hàng me mặt đường è Phú dễ dàng có đến cả trăm năm tuổi. Là do khi thành lập tỉnh bạc Liêu vào năm 1882, tín đồ ta bắt đầu xây dựng dinh thự, đường sá, ước cống… thuộc với đó là trồng hầu như hàng me, mặt hàng điệp, hàng còng… Tôi, cũng bởi vì cái tình thêm bó mặt hàng me, đoán rằng cả trăm năm này chắc đa số người Bạc Liêu đã từng có lần gắn bó đáng nhớ với sản phẩm me thân thương ấy lắm.
Ngày lên học cung cấp 3, từ bỏ nghĩ mình đã thành tín đồ lớn. Phần lớn lúc dành được ít tiền, tụi tôi hứa nhau ở dãy coffe hàng me. Phì phèo điếu CAPSTAN, mở bung vài chiếc nút áo ngực là thành fan sành điệu ngay thôi mà. Thơ phú ra tuồng phết: “Bạc Liêu tôi/ bao gồm hàng me xập xình giờ đồng hồ nhạc/ Có tuyến đường bàng tệ bạc đêm trăng/ Ly đá bào mát giá chân răng/ Bún nước lèo chẳng đâu vào đâu ngon bởi quán lề con đường gần cây xăng phường một...”. Lũ con gái ý tứ hơn. Nghe kể, hồi đó mấy cô nương đi sản phẩm me ngồi quán, ngó qua bàn người lớn, thấy fan ta tính tiền rồi đi, nước trong ly còn bao nhiêu cũng chừa ly mình y hệt vậy. Chắc chắn để xác minh cái sự… “sành điệu như củ kiệu” (!!!).
Bạn đang xem: Có từ bao giờ hàng me xanh ngát
Hồi đó, nhóm bạn làm việc phổ thông của mình khá nhút nhát. Tuy nhiên “soi” nhau thì dữ lắm luôn. Tên làm sao lỡ rung rinh bởi con gái nào, cũng chỉ dám nhờ bạn bè rủ nữ giới ra mặt hàng me ngồi chung cả nhóm. Chính sách bất thành văn, chầu nước ấy “chính chủ” trả tiền. “Điểm nhấn” là lúc chủ tiệm bưng nước ra, sau khoản thời gian chia hồ hết khắp lượt, “khổ chủ” dềnh dàng về vươn tay khe khẽ vắt lấy cái muỗng cặm vào ly nước của nàng, nhè vơi quậy quậy nước đá tan cấp tốc cho đàn bà dễ uống, với một dáng vẻ không thể nào thân thương hơn được nữa… trong những lúc ấy, bầy bạn nam bạn nữ hình như đã uống ngay sát cạn phần nước của mình. Dòm vậy đủ biết rồi hén!!! Lại có bé dại bạn, từ hàng me về, hôm sau vô lớp, nhận được mảnh giấy của nhỏ kia búng qua cái vèo: “Tao phát hiện ánh nhìn ảnh chú ý mày không giống nhìn fan khác…”. Đủ biết rồi hén!!!
Thằng chúng ta trong nhóm tất cả bồ. Một ngày không đẹp trời mang đến lắm, mặt ly nước cạnh gốc me, nó nhăn nhó nhưng mà rằng: “Cũng cội me này, bộ bàn này đây, hôm bữa thuộc nàng…”.
Xem thêm: Cảm Âm Sáo Trúc Người Tình Mùa Đông Bản Chuẩn, Cảm Âm Người Tình Mùa Đông
“Đẳng cung cấp sành điệu” mà, nó hotline ly coffe đá (triết lý của nó: Phàm là lũ ông, cần uống cà phê đá ít đường). Bồ của nó được ly đá me sữa. “Đá me sữa, quan trọng đặc biệt chỉ cà phê hàng me bội nghĩa Liêu mình bắt đầu có, Hạnh uống đi”. Khổ mày chưa bòng ơi! bạn nữ nó có biết uống sữa đâu. Chi phí trong túi đủ trả vừa đúng ly nước “thường thường” và ly “đặc biệt”, nên đứa bạn “sành điệu” chỉ với biết đẩy nhẹ loại ly cà phê “thường thường” về bạn gái, kéo loại ly “đặc biệt” về phần mình (ha ha). Cũng may, gương mặt chắc sần sượng lắm của nó lúc đó được màn đêm “bảo bọc”, ánh đèn đường quà vọt “phàm là” không đủ sáng nhằm chọc quê nó…Ra trường. Mỗi đứa mỗi cuộc sống đời thường riêng. Mọi lần họp bạn, đàn tôi vẫn chọn vị trí đong đầy lưu niệm ấy làm vùng hẹn hò. Hồi đó, trụ sở Báo Minh Hải tọa lạc ngay gần hàng me. Thằng bạn tôi kẹt tiền, hỏi mượn. Không tồn tại tiền vào túi, sẵn tất cả cái giấy báo lãnh nhuận bút, tôi rủ nó đi cùng. Lên lầu, quẹo trái nhì lần thì tới địa điểm phát và được trao món nhuận bút đầu tiên trong đời. Ấy là mẩu tin ngắn, nhưng có kèm hình ảnh minh họa, về hợp tác ký kết xã bằng tay thủ công mỹ nghệ vinh quang (TX. Minh Hải) mỗi tháng bỏ túi 650 rúp. Tôi còn nhớ ánh nhìn thằng bạn, khi ngồi uống nước mặt gốc me, dịp tôi móc cọc chi phí lẻ vừa dìm được, ngắt phân nửa đưa nó đi dự đám cưới bà bé họ hàng nào đó của nó dưới quê.
Thời gian trôi. Trong đám chúng ta tôi hồi ấy, vẫn có đứa, có những lúc tìm đến hàng me này, ngó người, ngó đất, ngó cây hàng buổi trời, nhằm rồi lai láng như vầy: “… Tôi đấm đá xe đi dưới lá me rơi/ Lẫn với dòng tín đồ và để lại sau tôi một trời áo trắng/ Áo lâu năm trắng bay hoài vào gió sớm/ Trang điểm lưu ý này các khoảnh trắng trinh nguyên/ Như gạt bỏ bao nỗi muộn phiền/ cuộc sống thường ngày quanh đây nên thơ lắm đó/ một chút ít lá me rơi rơi trong gió/ Một nhoáng áo nhiều năm nhẹ bay, vơi bay”.